Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 587

Cập nhật lúc: 2025-04-11 02:02:07
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Ánh mắt Hắc Diệu khi thốt ra câu hỏi ấy, vô tình hay hữu ý lại lướt qua Thời Thâm như muốn thăm dò điều gì.

Thời Thâm đứng lặng, nhìn những công trình trước mặt — tất cả được tạo thành từ một loại năng lượng kỳ bí, mạnh mẽ và lạ lẫm. Một linh cảm mơ hồ len lỏi trong tâm trí anh, như thể mọi mảnh ghép rời rạc bỗng chốc muốn liền lại. Chẳng lẽ A Ninh... từ lâu đã biết bản thân mình vốn thuộc về thế giới Phù Thế Vạn Hoa?

"Hắc Diệu, tôi đoán anh cũng có chuyện muốn hỏi tôi, đúng không?" Thời Thâm cất lời, ánh mắt đượm vẻ phức tạp.

Thấy Thời Thâm cứ mãi chìm trong im lặng, Hắc Diệu mất kiên nhẫn, liền hỏi thẳng: "Thời Thâm, chắc hẳn anh có điều gì đó muốn nói với tôi phải không?"

Thời Thâm ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt, rõ ràng đang do dự. A Ninh từng dặn anh không được tiết lộ bất cứ điều gì về Phù Thế, nhất là với Hắc Diệu. Nhưng đứng trước cảnh tượng này, liệu anh còn có thể tiếp tục giấu giếm?

"Hắc Diệu," anh chậm rãi nói, "thật ra tôi nghĩ anh cũng cảm nhận được, tôi và A Ninh không thuộc về thế giới mới hình thành ngoài kia. Nguồn gốc của chúng tôi… liên quan đến nơi này."

Anh ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp, giọng thấp xuống: "Cả tôi và A Ninh đều không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Tôi đã mất một phần ký ức. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đã bị trục xuất khỏi nơi này. Những gì xảy ra sau đó, anh cũng đã biết."

"Vậy ra… ban đầu anh tiếp cận A Ninh cũng vì lý do này sao?"

Hắc Diệu lắng nghe, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Nhưng ánh mắt ấy — sắc bén, chăm chú — không hề bỏ qua một chi tiết nào.

Thời Thâm lắc đầu: "Không, lúc đó tôi chưa chắc chắn A Ninh có liên quan đến Phù Thế Vạn Hoa. Sức mạnh và khí tức của cô ấy rất khác biệt, gần như đối lập với nơi này. Nhưng trên người cô ấy lại có vài dấu vết nhỏ, rất khó nhận ra, thuộc về không gian này."

"Tôi đã thử nhiều lần dò xét, nhưng A Ninh không có bất cứ ký ức gì về nơi này… Cho đến ngày ở dòng sông thời gian, cô ấy thú nhận rằng mình muốn tìm lại bản thân thật sự."

Thời Thâm dừng lại, ánh mắt trầm xuống. "Tôi tin, lúc đó cô ấy đã nhớ ra điều gì đó. Tôi từng khuyên cô ấy nên buông bỏ quá khứ… Nhưng anh cũng hiểu A Ninh thế nào rồi đấy — một khi cô ấy đã quyết, thì dù có đặt kiếm kề cổ, cô ấy cũng sẽ không lùi bước."

"Hắc Diệu, nơi này chính là Phù Thế Vạn Hoa — nơi tôi và A Ninh thực sự được sinh ra."

"Nó không yên bình như vẻ ngoài đâu. Những mảnh ký ức ít ỏi còn lại của tôi cho thấy đây… là địa ngục thực sự."

Đây là lần đầu tiên Hắc Diệu thấy Thời Thâm nghiêm túc như vậy. Người đàn ông thường hay cợt nhả trước kia, giờ lại trầm mặc đến rợn người.

"Anh hiểu bao nhiêu về nơi này?" Hắc Diệu hỏi.

"Không nhiều… Ký ức của tôi đã bị ai đó cố tình xóa bỏ. Nếu không nhờ sức mạnh căn nguyên còn sót lại bảo vệ, có lẽ tôi chẳng còn nhớ gì về nó."

"Anh có biết chủ nhân của không gian này là ai không?"

Thời Thâm ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tôi nhớ mang máng... hình như có một quảng trường trung tâm. Ở đó có một bức tượng đá — tượng của người chủ nhân."

"Vậy thì đi xem."

"Khoan đã." Thời Thâm vội ngăn Hắc Diệu. "Chúng ta cần thay đổi trang phục. Ăn mặc thế này đi vào trung tâm sẽ bị nghi ngờ."

Anh búng tay một cái. Trong chớp mắt, trang phục của cả hai biến đổi, trở nên giống hệt cư dân bản địa.

"Giờ thì đi được rồi."

Thời Thâm liếc nhìn Hắc Diệu trong bộ áo dài trắng ôm sát, bỗng thấy quen thuộc lạ kỳ. Trong khoảnh khắc thoáng qua, một hình ảnh từ quá khứ hiện về.

"Hừ~" Anh bật ra một hơi thở sâu.

"Có chuyện gì vậy?" Hắc Diệu nghi hoặc quay lại.

"Không hiểu sao tôi cảm thấy anh mặc bộ này… trông rất quen. Hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/587.html.]

"Tôi chưa từng mặc áo dài trắng. Có lẽ anh đang nhớ nhầm người trong ký ức về Phù Thế Vạn Hoa."

Hắc Diệu chẳng để tâm lời Thời Thâm, cho rằng đó chỉ là một trong những mảnh ký ức vụn vỡ của anh ta. Ngay cả Thời Thâm cũng không chắc liệu mình có nhớ nhầm hay không.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Phù Thế, Cố Ninh đang tự mình khám phá thế giới này. Ngoài vài thông tin cơ bản từ 001, cô không tìm ra manh mối gì đáng kể. Tuy vậy, một điều rõ ràng: sự hiện diện của cô đã làm ổn định lại cục diện hỗn loạn nơi đây — đồng nghĩa, những gì Bạch Lâm từng nói là sự thật.

Điều khiến cô trăn trở nhất lúc này: rốt cuộc, cô đã trao sức mạnh siêu thần cho ai?

Ý thức cũ thì giữ kín như bưng, 001 cũng bị giới hạn quyền truy cập. Cô chỉ còn cách tìm đến Bạch Lâm — nhưng con cáo già đó đâu dễ mắc bẫy. Cô phải lên kế hoạch thật chu toàn.

Bất ngờ, ánh sáng đỏ lóe lên từ màn hình trên cao, giọng nói của 001 vang vọng khắp không gian:

"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện kẻ xâm nhập qua cổng không gian chưa xác định. Có người ngoài đã bước vào Phù Thế Vạn Hoa."

Cố Ninh đứng khựng lại, đôi mắt mở to. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, cô hỏi ngay: "001, những người bên ngoài kia có biết chuyện này không?"

"Chủ nhân yên tâm. Toàn bộ hệ thống phòng thủ Phù Thế Vạn Hoa đều do 001 kiểm soát. Bạch Lâm cũng không thể can thiệp. Không ai biết cả."

"Tốt. Vậy cậu cho tôi xem bọn họ đang ở đâu."

"Vâng, thưa chủ nhân."

Một khung hình hiện ra. Vừa thấy rõ hai bóng người trong đó, khóe miệng Cố Ninh co giật — không bất ngờ chút nào, là họ.

Hắc Diệu và Thời Thâm, trong trang phục cư dân bản địa, đang đứng ở rìa quảng trường trung tâm, lặng lẽ ngước nhìn bức tượng đá.

"Chậc… Đến nhanh thật. Có vẻ Hắc Diệu đưa cậu ta Trái Tim Tinh Quỹ là để đến được đây."

Ý thức cũ cũng quan sát khung cảnh, không giấu nổi hứng thú: "Chà, sắp có trò hay rồi. Xem thử bản thể hiện tại của ta đối phó họ ra sao."

Dù 001 có che giấu, Cố Ninh thừa hiểu Bạch Lâm không ngu ngốc. Hắn sẽ sớm phát hiện ra.

"Tôi biết họ sẽ đến, nhưng không ngờ nhanh đến vậy. Tôi vừa đi trước một bước, họ đã bám theo ngay sau."

Cô thở dài, đầu đau như búa bổ. Hắc Diệu đúng là biến số khó kiểm soát nhất trong mọi kế hoạch của cô.

"Giờ cô định làm gì?" Ý thức cũ hỏi.

"Còn làm gì nữa! 001, đưa họ vào Phù Thế chi địa!"

"Vâng, thưa chủ nhân."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

001 lập tức làm theo, nhưng nó vẫn lo lắng. Dù không nói ra, nhưng nó biết — nơi ấy… cất giấu một bí mật lớn.

Trong khi đó, tại quảng trường trung tâm, Hắc Diệu và Thời Thâm đang chăm chú nhìn vào bức tượng đá. Không phải vì vẻ đẹp của nó… mà bởi gương mặt khắc trên đá — giống hệt Cố Ninh.

"Thời Thâm, tôi có nhìn nhầm không?" Anh thì thào, huých nhẹ Hắc Diệu.

Nhưng Hắc Diệu không phản ứng. Ánh mắt anh dán chặt vào bức tượng kế bên — một người đàn ông. Sát khí từ cơ thể anh ta bỗng bốc lên ngùn ngụt. Ai là tên đó? Sao hắn có thể đứng cạnh A Ninh?

Thời Thâm liếc sang liền hiểu ra. "Trời đất… đến giờ mà còn ghen với bức tượng." Anh thở dài, bất lực.

Nhưng anh cũng bắt đầu thấy nghi ngờ. Trong ký ức mơ hồ của mình, quảng trường này chỉ có một bức tượng. Sao giờ lại thành hai?

Là ai được thêm vào? A Ninh… hay người đàn ông kia?

Chỉ có A Ninh mới biết được đáp án.

Loading...