Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 591
Cập nhật lúc: 2025-04-11 02:11:53
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ Bạch Lâm cũng không ngờ rằng, sau khi đã tỉ mỉ sắp đặt mọi chuyện, cuối cùng lại rơi vào chính cái bẫy do người khác giăng ra.
Hai ngày ở Phù Thế Vạn Hoa trôi qua nhanh như chớp mắt. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Cố Ninh gần như không rời khỏi vùng đất này.
Thỉnh thoảng, Hắc Diệu và Thời Thâm có đến quấy rầy cô một chút, nhưng điều đó lại chẳng làm cô thấy phiền. Trái lại, đôi lúc cô còn diễn nhập vai quá mức, không kiêng dè gì mà trêu chọc Hắc Diệu đôi ba câu.
Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, ánh mắt của Hắc Diệu lại càng trở nên nguy hiểm, như đang cố đè nén điều gì đó bên trong. Nhận thấy không khí bắt đầu trở nên “nguy hiểm”, Cố Ninh quyết định rời khỏi Phù Thế ngay sáng sớm ngày thứ ba.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi kết giới, cô đã thấy Bạch Lâm đứng chờ sẵn ngay trước cổng.
"Em đến rồi?" – Anh ta hỏi, giọng bình thản như thể đã đoán trước được thời điểm cô xuất hiện.
"A Ninh, đi thôi, không còn sớm nữa đâu. Ta đã chuẩn bị người để giúp em thay y phục."
"Chỉ là một nghi thức thôi mà, có cần phiền phức đến vậy không?" – Cố Ninh ngáp nhẹ, giả vờ như vừa mới tỉnh giấc, giọng đầy lười biếng.
"Dù sao cũng là đại lễ của Phù Thế Vạn Hoa. Trước giờ đều như vậy, chỉ là A Ninh em không còn nhớ nữa thôi." – Bạch Lâm mỉm cười, giọng anh ta nghe như đang nhắc lại điều gì quen thuộc.
Cố Ninh không đáp, chỉ lặng lẽ theo Bạch Lâm bước vào cung điện.
Đi vào trong, khi ngồi trước một chiếc gương lớn để mấy người hầu nữ giúp chải tóc trang điểm, cô lơ đãng hỏi một câu như buột miệng:
"Tôi không có cung điện của riêng mình sao?"
Một người phụ nữ cúi đầu nhẹ nhàng đáp:
"Thưa ngài, cung điện của ngài chính là nơi này. Ngài và ngài ấy luôn sống cùng một cung điện, từ trước đến nay vẫn vậy."
Cố Ninh thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào gương mà không đáp.
Cô lặng lẽ hỏi ý thức cũ trong đầu:
"Đúng vậy sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Còn tuỳ cô hiểu thế nào," giọng ý thức đáp bình thản, "Nơi này vốn chỉ có một cung điện, và chủ nhân thực sự của nó là cô."
Cố Ninh không nói gì thêm. Cô biết rõ những người xung quanh đều là người của Bạch Lâm, nếu sơ suất hỏi quá nhiều, sẽ rất dễ bị lộ thân phận.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Ninh đã mặc trên mình bộ lễ phục dài màu xanh trắng, tóc buông nhẹ trên vai, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ trang nhã.
"Trông có đẹp không?" – Cô hỏi khẽ.
"Ngài đương nhiên là người đẹp nhất." – Mấy nữ hầu đồng thanh đáp, đầy thành kính.
Cố Ninh gật đầu, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy bước ra ngoài. Cửa cung điện vừa mở, cô đã thấy Bạch Lâm đứng chờ, trên người cũng mặc lễ phục cùng tông với cô.
"A Ninh." – Bạch Lâm gọi tên cô, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên khi nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này.
"Hôm nay em rất đẹp."
Anh ta bước tới, lịch thiệp đưa tay ra mời. Nhưng Cố Ninh lại nhìn chằm chằm bàn tay đang chìa trước mặt, nhíu mày hỏi lại:
"Ý anh là gì? Chỉ hôm nay tôi mới đẹp, còn những ngày khác thì sao?"
"Không, không phải vậy!" – Bạch Lâm bối rối, vội vã chữa lời – "Trong mắt anh, A Ninh luôn là người đẹp nhất, mặc gì cũng đẹp."
Cố Ninh mỉm cười mà không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh ta. Nghĩ rằng cô đã nguôi giận, Bạch Lâm nắm lấy tay cô, triệu hồi một con ngựa trắng có cánh, cùng cô bay về phía quảng trường trung tâm.
Hôm nay, cả quảng trường đã đông nghẹt người. Dân chúng Phù Thế Vạn Hoa đều có mặt, ai nấy đều mang vẻ mặt hân hoan vui mừng. Chỉ riêng Diệp Thư lặng lẽ đứng bên rìa quảng trường, sắc mặt đầy nặng nề.
Hai ngày qua, anh ta đi khắp nơi tìm Cố Ninh nhưng không thấy. Anh không biết cô có phát hiện ra sự thật đằng sau nghi thức hôm nay chưa. Nhưng nếu chưa, anh nhất định phải nói ra — dù phải trả giá đắt đến mấy.
Tiếng ngựa hí vang vọng trên không trung khiến cả quảng trường lặng thinh, ánh mắt mọi người đều hướng lên hai bóng người đang cưỡi ngựa bay.
"Hoan nghênh chủ nhân, quân chủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/591.html.]
Tất cả đồng loạt cúi đầu hành lễ. Bạch Lâm bước xuống trước, định đỡ Cố Ninh thì bất ngờ phát hiện cô đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
"Mọi người đứng dậy đi, hôm nay không cần quá câu nệ lễ nghi như vậy." – Giọng Cố Ninh vang lên rõ ràng.
Thế nhưng, thần dân bên dưới vẫn giữ nguyên tư thế cúi lạy.
Bạch Lâm liếc qua mọi người, lạnh giọng nhắc lại:
"Chủ nhân đã nói không cần nghi thức rườm rà. Đứng dậy đi."
Lúc này, đám đông mới chầm chậm đứng dậy, không khí lại trở nên náo nhiệt như ban đầu.
Tuy vậy, sắc mặt Cố Ninh đã hoàn toàn thay đổi. Cô đứng yên, lạnh lùng. Bạch Lâm định chạm vào tay cô, nhưng ngay lập tức bị cô hất ra.
"Đừng chạm vào tôi. Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm." – Cô nói nhỏ, đủ để người xung quanh đều nghe thấy.
Mặt Bạch Lâm lập tức trắng bệch. Anh ta nhìn cô, ánh mắt như muốn cầu xin cô tha thứ.
Cố Ninh cười lạnh, không nương tay vạch trần lời dối trá:
"Anh từng nói tôi là chủ nhân của thế giới này, rằng dù tôi có mất trí nhớ hay không, tất cả vẫn sẽ phục tùng tôi. Nhưng vừa rồi, anh cũng thấy rồi đấy, tôi nói gì họ cũng không nghe. Bạch Lâm, anh đang nói dối tôi, đúng không?"
"Anh biết rõ tôi ghét nhất là bị lừa gạt. Anh nói không tin tôi, nhưng chính anh cũng luôn dò xét, nghi ngờ tôi."
"Nếu anh sợ tôi cướp vị trí này, cứ nói thẳng. Tôi đã nói rồi, tôi không cần quyền lực, không cần sức mạnh, mọi thứ đều có thể là của anh. Nhưng tại sao anh vẫn chọn lừa dối tôi?"
Một thanh kiếm dài bất ngờ hiện lên trong tay Cố Ninh, chỉ thẳng vào cổ Bạch Lâm.
"Chủ nhân! Xin ngài bình tĩnh!"
Hành động ấy khiến cả quảng trường rơi vào hỗn loạn. Không ai ngờ tới việc này, và rõ ràng, lời dối trá của Bạch Lâm đã bị phơi bày.
Cố Ninh nở nụ cười tự giễu, ném kiếm xuống đất.
"Tôi không cần anh phải van xin. Tôi chỉ muốn nghe một lời sự thật thôi, dù chỉ một câu."
Bạch Lâm tiến lên, tay siết chặt vai cô, giọng nói khẩn cầu:
"A Ninh, đợi nghi thức kết thúc, anh sẽ nói hết. Anh hứa."
Cố Ninh đẩy anh ta ra, ánh mắt lạnh băng:
"Tôi đã nói rõ rồi. Tôi muốn nghe sự thật – là bây giờ."
"A Ninh, sao em không thể nhượng bộ một chút chứ?"
"Nhượng bộ? Anh nghĩ tôi có quyền lựa chọn sao? Tôi đến cả bản thân là ai còn chưa rõ, anh bảo tôi phải nhượng bộ kiểu gì?"
"Bạch Lâm, tại sao anh cứ phải cố chấp như vậy?"
Ý thức cũ trong đầu cô lên tiếng:
"Cô không sợ ép anh ta đến đường cùng sao?"
Cố Ninh thản nhiên trả lời:
"Tôi chính là muốn ép anh ta đến đường cùng."
Cô biết rõ, nếu nghi thức này thất bại, toàn bộ kết giới Phù Thế Vạn Hoa sẽ bị đảo ngược, sức mạnh sẽ quay lại với chủ nhân ban đầu – là cô.
Đối với Bạch Lâm, nghi thức này là cơ hội duy nhất để trở thành người cai trị thực sự. Một khi thất bại, anh ta sẽ mất hết. Nhưng chỉ cần hoàn thành, anh ta sẽ có thể sử dụng sức mạnh để thay đổi ký ức của cô — vĩnh viễn giữ cô lại bên mình.
Cố Ninh mỉm cười đầy châm chọc:
"Anh tưởng tôi ở lại Phù Thế suốt hai ngày qua là để nghỉ ngơi sao?"
"Bạch Lâm, đừng tưởng chỉ có anh biết tính toán. Tôi cũng biết."