Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 598

Cập nhật lúc: 2025-04-11 02:54:55
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ý tôi không phải vậy đâu, tôi chỉ đang đề phòng trường hợp Phù Trần và Thời Thâm lại cãi nhau nữa thôi."

Cố Ninh ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng chuyển hướng chú ý và tìm được một lý do hợp lý để né tránh tình huống khó xử. Ánh mắt cô khẽ liếc sang Phù Trần như để nhấn mạnh thêm lời biện minh vừa rồi.

Hắc Diệu nghe vậy cũng không lên tiếng phản bác. Anh chỉ hơi gật đầu như tán thành, đồng thời quay sang nhìn Thời Thâm. Trong ánh mắt ấy thoáng qua một tia lạnh lùng khó đoán, như thể đang cân nhắc điều gì sâu xa hơn những lời vừa nói.

Thời Thâm cảm nhận rõ sự uy h.i.ế.p ngầm trong ánh mắt ấy, toàn thân hơi cứng lại. Rõ ràng, Hắc Diệu đang đe dọa mình.

Anh không hề muốn có chút tiếp xúc thân thể nào với Phù Trần, nhưng cũng hiểu rõ Hắc Diệu luôn ngầm thiên vị Cố Ninh. Nếu giờ anh từ chối đi cùng, e rằng sẽ bị ghi hận — một hậu quả mà anh không muốn dây dưa.

Giữa hai lựa chọn đều khiến anh khó chịu, Thời Thâm thà chọn phương án thứ ba: không chọn ai cả!

Ngay khi anh vừa định lên tiếng để bày tỏ ý kiến thì Phù Trần đã lên tiếng trước, ngữ điệu đầy vẻ khinh thường:

"Xì, tôi chẳng hứng thú dẫn theo một khúc gỗ biết đi đâu. Cố Ninh, cô cứ lo mà dắt anh ta đi. Thời Thâm để tôi dẫn."

Khi nói câu này, đôi mắt rực rỡ sắc màu của Phù Trần ánh lên vô số cảm xúc đan xen. Ánh nhìn của hắn dừng lại ở Thời Thâm, đầy ý vị khó lường, như thể đang nhấm nháp một trò đùa thú vị.

Thời Thâm lập tức cảnh giác, ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn. Rõ ràng Phù Trần chẳng có ý định tốt lành gì.

Tại sao anh và A Ninh đều sở hữu đôi mắt giống nhau, nhưng khi đặt trên người tên này thì lại trông... lươn lẹo đến vậy? Đúng là một tên ngốc tự phụ.

"Thời Thâm, anh đồng ý không?"

Cố Ninh cũng hơi bất ngờ khi Phù Trần lại chủ động như vậy. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Hắc Diệu sẽ lập nhóm cùng cô. Trong lòng cô có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn dè dặt hỏi lại.

"Tôi đồng ý cái đầu anh ấy!"

Thời Thâm thẳng thừng gắt lên, khuôn mặt đen lại.

"Tôi không chọn ai cả! Tôi không cần các người phải dẫn!"

Cố Ninh chưa kịp phản ứng thì Phù Trần đã lật bài:

"À... Trung tâm năng lượng nằm ở quảng trường trung tâm, chỉ có tôi và Cố Ninh mới có thể mở cổng vào. Nếu anh không đi cùng một trong hai chúng tôi, thì sẽ bị kéo vào không gian hỗn loạn, không xác định."

Thời Thâm sững người: "......."

"Vậy... có nghĩa là tôi không có quyền lựa chọn nào khác à?"

Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang cảm thấy bị ép buộc.

Cố Ninh tranh thủ chen vào, đề xuất đầy thiện chí:

"Thật ra nếu anh không muốn đi cùng Phù Trần, thì... để A Diệu chịu khổ một chút, dẫn anh đi vậy."

"Không được!"

Phù Trần và Hắc Diệu gần như đồng thanh phản đối, không chút suy nghĩ.

"Cái gì mà không được? Tôi thấy hoàn toàn được!"

Thời Thâm không chịu nhượng bộ nữa, ánh mắt đầy thách thức:

"Tôi không quan tâm! Tôi chọn nhóm với A Ninh!"

Hắc Diệu cắn chặt răng, nhìn Thời Thâm với ánh mắt tối sầm. Hắn ta thật sự không sợ anh nữa rồi sao?

"Được rồi, đi thôi."

Cố Ninh không để tình hình thêm căng thẳng. Cô lập tức nắm lấy tay Thời Thâm, đôi cánh trắng bạc sau lưng nhẹ nhàng bung ra, kéo theo anh rời khỏi mặt đất, chỉ để lại ánh sáng lấp lánh trong không trung.

Phù Trần và Hắc Diệu bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt ai nấy đều không tốt đẹp gì.

"Xì, đi thì đi, tôi miễn cưỡng dẫn anh vậy."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/598.html.]

Phù Trần lẩm bẩm, giọng điệu rõ ràng không cam tâm, nhưng vẫn phải gật đầu, bởi anh hiểu rõ: chỉ có để Cố Ninh dẫn Thời Thâm đi, cả nhóm mới có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.

Hắc Diệu khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm như vực tối.

"Anh thật sự nghĩ tôi không qua được sao?"

Vừa dứt lời, sau lưng anh đột nhiên xuất hiện một đôi cánh đen tuyền viền bạc, uy nghiêm mà lạnh lẽo. Phù Trần trợn mắt nhìn, rõ ràng chưa bao giờ thấy cảnh này.

Hắc Diệu không nói thêm lời nào, lao người đuổi theo hướng Cố Ninh và Thời Thâm vừa rời đi.

"Khốn thật!"

Phù Trần gào lên, chửi một câu cay độc.

"Đúng là đồ giả tạo! Tên đàn ông thủ đoạn!"

Phải một lúc sau, hắn mới tiêu hóa được sự thật: Hắc Diệu đã sớm lĩnh hội được sức mạnh siêu thần. Hắn nghiến răng, quyết tâm phải tìm cơ hội báo với Cố Ninh về điều này!

Ngay sau đó, đôi cánh sau lưng Phù Trần cũng bung ra, hắn vội vàng bay theo.

"A Ninh, sao cô lại không muốn lập nhóm với Hắc Diệu?"

Được cô dẫn đi giữa không trung, Thời Thâm thình lình lên tiếng, giọng có phần tò mò lẫn nghi hoặc.

Cố Ninh khẽ nhướng mày, liếc sang anh, trong mắt ánh lên vẻ không hài lòng:

"Sao anh biết tôi không muốn dẫn anh ta?"

"Thôi đi, A Ninh. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ? Nếu cô thật sự có ý định đó, cô đã chẳng cần phải luôn ngấm ngầm gợi ý để Phù Trần lập nhóm với tôi trong cung điện."

Thời Thâm nhìn thẳng vào mắt Cố Ninh, thấy cô vẫn kiên quyết không thừa nhận, anh khẽ đảo mắt, không ngại vạch trần lời nói dối nho nhỏ của cô.

"Thời Thâm, không phải tôi không muốn... Nhưng anh biết rõ tính cách của A Diệu mà, anh ấy luôn cố chấp đến mức không ai có thể lay chuyển."

Cố Ninh thở dài, giọng nói bất lực như đang tự nói với chính mình.

"Nếu bây giờ anh ấy đang ngồi cạnh tôi, anh có nghĩ... anh ấy sẽ nhớ lại khoảnh khắc này và hối hận vì đã rời đi không?"

Thời Thâm gật đầu chậm rãi, trong mắt lộ vẻ đồng tình. Anh biết nỗi lo lắng đó không phải không có lý do, bởi mỗi lần chuyện có liên quan đến Cố Ninh, Hắc Diệu đều không giữ được sự bình tĩnh vốn có.

"Lo như vậy là đúng thôi. Tính khí của Hắc Diệu vốn khó đoán. Chuyện gì anh ta cũng có thể làm được."

Bỗng nhiên, Cố Ninh nghiêng đầu nhìn Thời Thâm, khoé môi cong lên một nụ cười nghịch ngợm.

"À đúng rồi, tôi có một câu muốn hỏi anh."

Thời Thâm vừa thấy nét mặt đó là biết ngay cô sắp hỏi điều gì đó chẳng đâu vào đâu.

"Câu gì?"

"Anh nghĩ thế nào về Phù Trần?"

Quả nhiên, không ngoài dự đoán. Thời Thâm cười khổ, chẳng hiểu sao Cố Ninh lại tò mò chuyện này.

"Đừng tưởng tôi không nhận ra. Dù Phù Trần không có tâm tư gì phức tạp, nhưng đối với anh, rõ ràng anh ta có chút áy náy. Chỉ là anh ta không hề hối hận về việc mình đã làm với anh thôi."

"A Ninh, cô đang nói tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cô đấy à?"

Thời Thâm lập tức nghiêm mặt, ngắt lời cô khi nghe thấy nửa câu còn lại.

"Tôi chỉ đùa thôi mà. Nếu anh không muốn trả lời thì thôi, đừng nghiêm trọng như vậy chứ."

Cố Ninh bật cười nhẹ, nhưng trong lòng lại chợt hiểu ra điều gì đó. Thời Thâm không ghét Phù Trần. Chẳng qua anh vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng mình—cũng giống như cô vậy.

Cô cũng chỉ đang đứng ở ranh giới mong manh đó, nhưng không cách nào bước qua nổi.

Loading...