Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 600
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:05:49
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cái gì cơ?"
Cơ thể Cố Ninh khẽ run nhẹ, rõ ràng là cô không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Cố Ninh à, tôi là người tạo ra cô, cô nghĩ tôi không hiểu sao?" Giọng của Sơ Đại vang lên lạnh lẽo, từng chữ như mũi kim đ.â.m vào lòng cô. "Cô đã động lòng với anh ta rồi, đúng chứ?"
"Cô nhìn lại bản thân mình xem. Vì một người đàn ông, cô dám đối đầu với tôi. Cô thật sự nghĩ cô chưa thay đổi à?"
"Dù sao thì mọi kế hoạch đều do cô lên từ đầu, nhưng từ khi nào nó bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo vậy?"
Sơ Đại cười nhạt, ánh mắt như soi thấu tất cả những điều Cố Ninh luôn cố gắng chôn giấu.
Cố Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút sợ hãi. "Sơ Đại, cô thật sự nghĩ cô hiểu tôi đến vậy sao?"
"Nếu cô thực sự hiểu tôi, cô đã không nói rằng tôi làm tất cả chỉ vì một người đàn ông. Điều tôi muốn… từ đầu đến cuối, chỉ là thoát khỏi cô. Tôi muốn sự tự do thật sự."
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la của Phù Thế Vạn Hoa, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
"Cố Ninh! Đừng có mơ tưởng nữa! Cô vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi tôi!"
"Vậy thì cược đi," Cố Ninh mở bừng mắt, ánh nhìn kiên định đến mức khiến người khác không thể không d.a.o động. "Cá xem tôi có thể thoát được khỏi cô hay không."
Sơ Đại phá lên cười. "Cô muốn kéo tôi c.h.ế.t chung sao? Để tôi nói cho cô biết, Cố Ninh, cô nên tỉnh mộng đi. Dù cô chọn c.h.ế.t cùng tôi, tôi chỉ bị thương nặng và rơi vào giấc ngủ dài. Qua hàng tỉ năm, tôi sẽ lại tỉnh lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô thì khác. Một khi cô biến mất, sẽ hoàn toàn tan biến khỏi mọi tồn tại."
Nó có lý do để tự tin. Nó là người tạo ra tất cả. Nó lập kế hoạch, kiểm soát mọi không gian. Nó là kẻ bất tử thật sự.
Nhưng Cố Ninh chỉ cười khẽ. "Cô thực sự nghĩ không gian hiện tại vẫn giống như trước sao?"
"Nếu tôi dám nói vậy, tức là tôi đã có cách tiêu diệt cô."
Cô từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định. Sơ Đại bất giác cảm thấy bất an.
"Cố Ninh, cô định làm gì?"
"Rồi cô sẽ biết."
Không muốn dây dưa thêm, Cố Ninh ra tay phong tỏa nơi ẩn náu sâu nhất trong nguồn gốc tồn tại của Sơ Đại.
Lúc này, ở quảng trường trung tâm, ba người Hắc Diệu vừa hoàn tất nghi thức truyền sức mạnh.
Trên bệ cao xuất hiện thêm một ngai bạc, viên ngọc trên quyền trượng phát sáng với ba loại năng lượng khác nhau.
Ngay khi mọi thứ hoàn thành, Phù Trần lập tức chạy đến chỗ Cố Ninh, vẻ mặt hoang mang không thể tin nổi.
"Cố Ninh, chuyện gì xảy ra với cô vậy? Vì sao Phù Thế Vạn Hoa lại loại trừ sức mạnh của cô?"
"Anh lúc nào cũng hấp tấp như vậy," Cố Ninh khẽ thở dài, gạt tay Phù Trần ra. "Tôi đã nói rồi mà, tôi không muốn bị trói buộc bởi quyền lực. Ba người các anh đã đủ rồi. Việc tôi có được sức mạnh từ nghi thức này hay không, không còn quan trọng nữa."
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng không ai trong ba người kia tin vào điều đó.
Hắc Diệu bước tới, giọng trầm thấp: "A Ninh, em có chuyện gì đang giấu bọn anh phải không?"
"A Diệu, tôi thật sự không sao. Tôi chỉ không muốn bị ràng buộc bởi danh hiệu. Hơn nữa, dù không có nó, tôi vẫn có đủ năng lực. 001 và quản gia của Phù Thế Vạn Hoa vẫn sẽ nhận ra tôi."
Cô biết họ vẫn còn lo lắng, nhưng không thể giải thích gì thêm vào lúc này. Tuy nhiên, có một số việc, cô nghĩ đã đến lúc họ cần phải biết.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cố Ninh xoay người lại, nghiêm túc nói: "A Diệu, Thời Thâm, Phù Trần, ba người đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn cho các anh thấy."
"Đi đâu cơ?" Thời Thâm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/600.html.]
"Tạm thời chưa thể nói rõ," cô đáp.
Phù Trần nhướn mày. "Chậc, làm gì mà thần bí thế. Ở Phù Thế Vạn Hoa này còn nơi nào mà tôi chưa từng đặt chân tới?"
"Không phải trong Phù Thế Vạn Hoa," Cố Ninh khẽ mỉm cười, rồi đưa tay lên đầu, nhẹ nhàng rút chiếc trâm bạc đang cài trên tóc.
Ngay khi rời khỏi tay cô, chiếc trâm lập tức biến thành một chiếc chìa khóa phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đôi cánh bạc lại hiện ra sau lưng Cố Ninh. Cô bay lên trước, không ngoảnh lại.
Thời Thâm nhìn theo, rồi cũng mọc cánh, lập tức đuổi theo. Hắc Diệu và Phù Trần không chần chừ, cũng vội vàng theo sát phía sau.
Trên đường đi, Hắc Diệu mấy lần muốn hỏi chuyện, nhưng Cố Ninh đều giữ im lặng, khiến anh càng lo lắng hơn.
Dù không biết điểm đến là đâu, nhưng trong lòng Hắc Diệu đã thầm hứa: bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn đứng bên cô, không bao giờ rời bỏ.
"Đến nơi rồi," Cố Ninh nói khi bốn người đáp xuống một vùng đất rợp hoa – Phù Thế Chi Địa.
Phù Trần lập tức kinh ngạc. "Đây… là nơi cô định dẫn chúng tôi đến?"
"Đừng vội," cô lặng lẽ đứng giữa bụi hoa rực rỡ, tay nắm chặt chiếc chìa khóa đang phát sáng kỳ lạ.
"001."
"Chủ nhân, tôi đây." Giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên lập tức.
"Mở phong ấn."
"Chủ nhân… ngài thật sự muốn làm vậy sao?"
"Đây là mệnh lệnh. Có những điều không thể giấu mãi."
"Nhưng nếu ngài…"
"Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai. Mở!"
Câu nói cuối cùng dứt khoát và kiên định đến mức khiến 001 phải im lặng. Một lúc sau, nó mới đáp lại bằng giọng buồn bã.
"Vâng, thưa chủ nhân."
Cố Ninh chầm chậm nhắm mắt lại. Cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thêm một giây nào nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một hơi ấm dịu dàng lan tỏa, một đôi cánh mềm mại và ấm áp đã ôm trọn lấy cô.
"A Ninh, đừng sợ... Có tôi ở đây rồi."
Giọng Hắc Diệu vang lên phía sau, trầm ổn mà dịu dàng. Đôi cánh đen bóng của anh bao phủ lấy cô như một lớp áo choàng, sợ rằng chỉ cần một làn gió cũng có thể khiến cô tổn thương.
Cố Ninh mở mắt, bàn tay khẽ chạm lên lông cánh của anh, từng ngón tay run rẩy lướt qua lớp lông mềm như muốn ghi nhớ cảm giác này.
"A Diệu... Tôi không phải là người tốt."
Giọng nói của cô khàn khàn, mang theo nỗi xót xa nghẹn ngào, nhỏ đến mức như muốn tan vào gió.
Hắc Diệu khựng lại. Anh không đáp lời, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng mình như muốn che chắn tất cả mọi bão tố ngoài kia cho cô.
Bỗng tiếng hét hoảng hốt vang lên từ phía sau.
"Chết tiệt! A Ninh, đó là cái gì vậy?!"