Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 601

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:06:23
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Thâm và Phù Trần đồng loạt lui lại, mắt trợn tròn kinh hãi nhìn về một nơi trước đây vốn ngập tràn hoa lệ, nhưng lúc này lại bị thay thế bởi một cánh cổng đen kịt, bao quanh bởi vô số sợi xích rực rỡ sắc màu.

Cố Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi bước về phía cánh cổng. Mỗi bước chân như dẫm lên từng mảnh ký ức vỡ vụn.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đập vỡ lòng bàn tay mình. Máu bạc lấp lánh chảy xuống, từng giọt rơi lên cánh cổng đen ấy.

Bất chợt, từ trong cánh cổng vang lên một giọng nói trầm mặc, già nua:

"Là cô sao? Gọi tôi dậy làm gì?"

Cố Ninh lập tức quỳ một chân xuống, cung kính cúi đầu.

"Sơ Đại kính chào ngài."

Giọng cười lạnh cất lên sau cánh cổng.

"Hừ... Sơ Đại? Cô mà xứng sao?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Câu nói đầy mỉa mai như muốn xé toạc sự tôn nghiêm của cô.

Cố Ninh ngẩng đầu, giọng bình tĩnh mà kiên định:

"Tôi có phải là Sơ Đại hay không, chắc ngài rõ hơn tôi. Hôm nay tôi đến chỉ để nhờ ngài xác minh một việc."

"Và tại sao tôi phải giúp cô?"

"Đơn giản thôi." Cô nhếch môi. "Nếu ngài không giúp, tôi sẽ hủy diệt thứ ngài quý giá nhất."

"Cô... vô lễ!"

Cánh cổng đột ngột rung lên dữ dội. Một luồng áp lực khổng lồ đổ ập xuống khiến Cố Ninh ho ra một ngụm máu.

"A Ninh!"

Hắc Diệu lập tức lao đến, đôi mắt bừng sát khí. Anh đỡ lấy cô, tay siết chặt cánh tay cô như muốn truyền cho cô tất cả sức mạnh mình có.

"Ông là ai tôi không cần biết. Nhưng chỉ cần ông dám làm tổn thương A Ninh, dù là một chút thôi, tôi cũng sẽ khiến ông phải trả giá!"

Một tiếng cười khinh miệt vọng ra từ cánh cổng:

"Chậc... Ngông cuồng thật đấy. Cậu có biết mối quan hệ giữa tôi và người bên cạnh cậu không?"

Hắc Diệu sững lại. Anh quay sang nhìn Cố Ninh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cố Ninh hiểu anh đang nghĩ gì. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, như muốn trấn an.

"Thưa ngài, chẳng phải mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt vào ngày ngài giao tôi cho Thủy Tổ rồi sao?"

Sau đó, cô quay sang ba người đàn ông bên cạnh.

"A Diệu, Thời Thâm, Phù Trần, các anh từng thắc mắc vì sao Phù Thế Vạn Hoa lại bài xích sức mạnh của tôi, đúng không?"

"Giờ tôi sẽ cho các anh biết lý do thật sự."

Cô xoay người, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Phía sau cánh cổng này là nơi giam giữ Sơ Đại Hủy Diệt. Còn Thủy Tổ mà tôi nhắc đến... chính là Thủy Tổ Sơ Đại – hai người đã tạo ra tôi. Nói theo cách của nhân gian, họ là cha mẹ tái sinh của tôi."

"Nhưng tôi không muốn làm quân cờ của họ nữa."

"Thưa ngài, bị nhốt trong Cổng Bạc Phạt hẳn là khó chịu lắm đúng không?"

"Sai lầm lớn nhất của các ngài là để Thủy Tổ liên kết căn nguyên của cô ta với tôi. Nhờ vậy, cô ta thoát được khỏi sự trừng phạt, lẩn trốn sâu trong chính căn nguyên của tôi."

"Nếu không... có lẽ cả hai người đã phải chịu chung số phận, trở thành một đôi uyên ương bi thảm trong cánh cổng này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/601.html.]

Một tiếng gầm gừ vang lên từ bên trong.

"Cố Ninh! Cô là thứ quái vật đáng sợ nhất! Cô phản bội chúng tôi, cô giam cầm tôi, cô...!"

"Đúng, tôi đáng sợ. Nhưng các người là kẻ gieo nên sự đáng sợ đó!" Cố Ninh gằn từng chữ, giọng lạnh như băng.

"Thủy Tổ đã tỉnh lại trong căn nguyên của tôi, đe dọa tôi, muốn đồng quy vu tận. Nhưng tôi không sợ."

"Tôi đến đây để chứng minh cho cô ta thấy – đe dọa tôi là vô ích!"

Cô giơ cao tay, một chiếc chìa khóa bạc hóa thành quyền trượng sáng rực.

"Cổng Bạc Phạt, nghe lệnh ta. Mở cánh cửa Địa Ngục Chết Chóc!"

Những sợi xích bắt đầu chuyển động. Một hình ảnh hiện lên giữa không trung: một người đàn ông tóc đen bị xích chằng chịt, mắt đỏ ngầu, đang gào thét trong cơn đau đớn không ngừng.

"Cố Ninh! Nếu cô có gan thì g.i.ế.c tôi ngay đi!"

"Không đâu." Cô lạnh lùng đáp. "Tôi sẽ không để ông c.h.ế.t dễ dàng. Ông sẽ phải chịu đựng đến khi năng lượng căn nguyên của mình cạn kiệt."

"Thủy Tổ, nhìn đi. Người cô yêu giờ ra thế này, cô có muốn g.i.ế.c tôi không?"

Một luồng sức mạnh đen ngòm bất ngờ ập đến. Thủy Tổ đã thức tỉnh.

"Đồ điên! Cô là một con điên thật sự!"

Sức mạnh Sơ Đại của cô ta cố xâm chiếm căn nguyên của Cố Ninh, nhưng rồi chợt khựng lại.

"Không... tại sao căn nguyên của cô không ở trong cơ thể cô? Cái này không đúng!"

Cố Ninh khẽ mỉm cười.

"Thủy Tổ, cô nghĩ tôi chỉ giao cho A Diệu trái tim linh hồn thôi sao?"

"Tôi đã đưa cả căn nguyên của mình vào trái tim ấy. Phần còn lại... chỉ là mồi nhử."

"Đúng, tôi là kẻ điên. Một kẻ điên dám đánh đổi cả mạng sống của mình."

Cô gầm lên, sức mạnh trong cơ thể bùng phát, đánh bật Thủy Tổ ra khỏi tâm trí.

Hắc Diệu tiến tới, ôm chặt lấy cô.

"A Ninh, em không phải kẻ điên. A Ninh... tim tôi đau quá."

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má anh.

Cố Ninh nhìn anh, mắt đỏ hoe.

"A Diệu, trái tim tôi... mãi mãi thuộc về anh. Tôi có thể là một quân cờ đáng sợ, nhưng tôi chỉ muốn được sống là chính mình."

Hắc Diệu lắc đầu.

"A Ninh không đáng sợ. A Ninh là người tốt nhất trên đời. Em không phải quân cờ. Em là A Ninh, và sẽ mãi mãi là A Ninh."

Anh siết chặt vòng tay hơn nữa, như sợ chỉ cần buông ra, cô sẽ biến mất.

Thời Thâm bước lên, giọng chắc nịch:

"Có chúng tôi ở đây, sẽ không ai có thể điều khiển cô."

Phù Trần cũng chen vào, khoanh tay cười nhẹ:

"Tôi nói rồi, ai dám lợi dụng cô thì tôi sẽ cho họ biết tay!"

Cố Ninh bật cười. Nụ cười vừa ấm áp vừa cay đắng, đôi mắt rực lên ánh sáng yếu ớt nhưng kiên định.

Loading...