Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 602

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:12:09
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"A Ninh, vậy bây giờ… em định làm gì?"

Hắc Diệu buông tay cô ra, ánh mắt mang theo nỗi lo lắng rõ rệt. Dù bề ngoài Cố Ninh trông vẫn bình tĩnh, nhưng anh biết rất rõ — trong cơ thể cô, vẫn còn tồn tại tàn dư sức mạnh của Sơ Đại đời đầu.

"Đi từng bước thôi," Cố Ninh đáp, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết. "Tôi cũng không dám chắc liệu bản thân có thể mãi mãi khống chế được Sơ Đại đời đầu hay không. Nhưng nếu có một ngày… tôi thực sự mất kiểm soát, xin các anh đừng do dự—hãy g.i.ế.c tôi."

Cô khẽ bật cười, nụ cười mang theo chút khổ sở và bất lực. Cô biết rất rõ, lý do khiến cô hiện tại còn kiểm soát được bản thân là vì Sơ Đại vẫn còn kiêng dè chuyện bị hủy diệt hoàn toàn. Nhưng một khi sức mạnh ấy phục hồi, chủ quyền cơ thể này sẽ không còn thuộc về cô nữa.

Cô đã chuẩn bị cho điều đó. Căn nguyên, linh hồn, thậm chí cả sinh mệnh của cô, đều đã được trao trọn vào tay Hắc Diệu. Nếu không còn cách nào khác, cô sẽ kéo cả Sơ Đại cùng nhau tan biến.

Dù sao thì, cô giờ đây không còn là Sơ Đại nắm giữ mọi căn nguyên như trong quá khứ. Thế giới đã thay đổi. Mỗi không gian giờ đây đều có thể sản sinh ra căn nguyên thể mới, độc lập và không còn cần đến sự tồn tại của cô. Một kẻ bị quy luật bỏ rơi, không còn là một phần thiết yếu trong sự vận hành của số phận.

"Không có ngày đó đâu! Không bao giờ có!"

Hắc Diệu bỗng bật ra tiếng nói như gào lên. Trong lòng anh như bị bóp nghẹt lại. Điều duy nhất anh không muốn nghe, chính là những lời mang hàm ý chia ly đó từ cô.

"A Diệu, anh quên rồi sao?" Cố Ninh ngước mắt nhìn anh, giọng nói nhẹ mà sâu. "Anh từng hứa với tôi rồi. Đừng để tôi thất vọng."

Giọng cô mang theo nỗi buồn cùng sự dứt khoát khiến tim Hắc Diệu đau nhói.

"Tôi nhớ. Tôi nhớ rõ từng lời đã hứa." Hắc Diệu nắm lấy vai cô, kiên định nhìn sâu vào mắt cô. "Nhưng tôi chỉ muốn nói… tôi sẽ không để ngày đó xảy ra! Dù có phải đánh đổi tất cả, tôi cũng sẽ không để mất em!"

Cố Ninh không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt không còn gợn sóng, như đã chấp nhận mọi khả năng. Có những điều, không phải muốn hay không muốn mà được. Chúng vốn đã được sắp đặt ngay từ đầu. Cô không thể thay đổi… và cũng không còn mong muốn thay đổi.

Có lẽ, khi ngày ấy đến thật, chính là lúc cô có thể buông bỏ mọi thứ.

"A Ninh, hay là chúng ta thử hợp lực một lần nữa."

Thời Thâm bỗng lên tiếng phá tan không khí trầm lặng. "Tôi nghĩ nếu ba người chúng tôi cùng hợp sức, có thể giúp cô áp chế Sơ Đại đời đầu."

Phù Trần cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đấy. Chẳng phải chúng ta đã từng cùng nhau chiến đấu sao? Biết đâu lần này sẽ có hiệu quả."

Cố Ninh khẽ lắc đầu, từ chối lời đề nghị ấy. "Nếu có thể, tôi đã nhờ các anh từ lâu rồi. Nhưng đừng lo. Cô ta hiện vẫn chưa dám đối đầu trực tiếp với tôi. Quan trọng nhất là... căn nguyên của tôi đang nằm trong tay A Diệu. Chỉ cần như vậy, cô ta chưa thể chiếm lấy cơ thể tôi."

Rồi cô nở một nụ cười có phần ranh mãnh: "Tôi không ngu đâu. Sao có thể để họ chiếm lợi thế chứ?"

"Không sao đâu, thật sự không sao cả." Cố Ninh quay sang nhìn cả ba người, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đầy u uẩn. Tận sâu trong tâm khảm, cô biết rõ mọi chuyện chẳng dễ dàng như lời nói ấy, nhưng ít nhất cô muốn cho họ thấy mình vẫn ổn.

"A Diệu, trời cũng không còn sớm. Anh về đi. Đừng quên lời hứa giữa chúng ta."

Giọng nói cô trở nên mềm mại, như thể muốn tiễn anh đi sớm để tránh kéo dài thêm đau lòng.

Hắc Diệu đứng im một lát, rồi khẽ lắc đầu: "A Ninh, cho tôi ở lại thêm một chút thôi. Chỉ một chút thôi được không?"

Anh cảm thấy Cố Ninh vẫn đang che giấu điều gì đó, một điều quan trọng mà cô chưa chịu nói.

"Anh không phải đang hối hận và định ở lại luôn đấy chứ?" Cố Ninh nhíu mày, giọng có chút trách móc.

"Nếu tôi đã hứa, tôi sẽ làm được." Hắc Diệu khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như biển lặng. "Tôi chỉ... muốn ở lại cạnh em thêm một chút thôi."

Cố Ninh thở dài, không còn cách nào để từ chối. Cô biết rõ tính cách của anh — một khi đã quyết, sẽ không dễ thay đổi.

"Được rồi." Cô gật đầu, giọng nhẹ hẳn đi. "Thời Thâm, Phù Trần, hai người ra ngoài trước đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với A Diệu một lát."

Hai người kia nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu. Không ai nói gì thêm, chỉ âm thầm bước ra khỏi Phù Thế Chi Địa, để lại không gian tĩnh lặng cho hai người họ.

"A Ninh, em nói thật với anh đi, em định cùng cô ta đồng quy vu tận có phải không?"

Sau khi Thời Thâm và Phù Trần rời khỏi, Hắc Diệu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Anh nhìn Cố Ninh chằm chằm, những suy nghĩ bị kìm nén trong lòng cuối cùng cũng tuôn trào thành lời.

"Điều đó có quan trọng không?"

Cố Ninh khẽ thở dài, ánh mắt có phần mệt mỏi. Cô ngồi xuống bậc đá bên cạnh rồi kéo Hắc Diệu ngồi xuống cùng mình.

"Sao lại không quan trọng chứ!? A Ninh, rốt cuộc em muốn làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/602.html.]

Hắc Diệu cảm thấy bất an khi thấy cô dửng dưng như vậy, anh không thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra trong đầu cô.

"A Diệu, anh có thực sự hiểu em không? Thật sự biết em đang tìm kiếm điều gì sao?"

Cố Ninh cúi đầu, ánh mắt thấp thoáng những tia sáng phức tạp. Câu hỏi của cô như một lưỡi d.a.o nhỏ, không mạnh mẽ nhưng đủ khiến người ta đau.

"A Ninh, anh..."

Hắc Diệu nghẹn họng, câu hỏi của cô khiến anh chấn động. Trước giờ anh vẫn luôn tin rằng mình hiểu cô, rằng anh đang bảo vệ cô, nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.

"A Diệu, có những chuyện không thể thay đổi chỉ bằng sự cố gắng. Anh có biết tại sao em lại giao linh hồn và sức mạnh căn nguyên của mình cho anh không?"

Cô nhìn anh, giọng nói trầm lắng, từng từ rơi xuống như cơn mưa lạnh.

"Bởi vì đó là con đường em đã chọn. Em đã nói rồi, em không thể kiểm soát được chính mình, và anh cũng chẳng thể thay đổi được gì. Em hiểu rõ tình cảm anh dành cho em, nhưng anh không thể vì tình cảm đó mà bỏ rơi tất cả trách nhiệm của mình."

"Ngay từ đầu, em đã đặt cược tất cả vào anh. A Diệu, anh hiểu ý em chứ?"

Cô đặt tay lên vai Hắc Diệu, ánh mắt chân thành, giọng nói dịu dàng nhưng từng chữ như châm chích trái tim anh.

Hắc Diệu không nói gì. Anh chỉ im lặng, nhìn vào đôi mắt của cô – đôi mắt đầy kỳ vọng nhưng cũng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, như dốc hết toàn bộ sức lực.

"Như em mong muốn. Như em kỳ vọng."

Chỉ tám chữ, nhưng khiến trái tim Cố Ninh dịu lại. Cô biết, cuối cùng mình cũng đã thuyết phục được anh.

Với Hắc Diệu, đây là sự tàn nhẫn lớn nhất. Nhưng với cô, chẳng phải cũng là sự giày vò đớn đau sao?

Cố Ninh nhẹ nhàng dựa đầu lên vai anh, còn Hắc Diệu cũng tựa đầu vào cô. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, cả hai cùng tìm được chút bình yên mong manh.

Hắc Diệu nhắm mắt lại, mong ước thời gian có thể dừng lại nơi đây, vĩnh viễn.

Tiếc là, mọi thứ không thể như ý. A Ninh, em thật sự quá tàn nhẫn với anh…

Một giọt nước mắt long lanh rơi từ khóe mắt anh, lặng lẽ lăn xuống lòng bàn tay.

Sau khi tiễn Hắc Diệu rời đi, Cố Ninh một mình ở lại Phù Thế Chi Địa. Cô không vội rời đi, chỉ lặng lẽ đứng đó, như đang suy ngẫm điều gì.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Chủ nhân, người thật sự không thấy tiếc nuối sao?"

Giọng nói quen thuộc của 001 vang lên trong không gian, chất chứa vẻ buồn bã.

"Tôi không hối tiếc. Nhìn xem, bây giờ các thế giới đều tràn đầy tự do. Sự tồn tại của tôi chỉ phá vỡ cân bằng ấy thôi."

"Thật ra, người vẫn có thể đưa Sơ Đại vào Cổng Phạt Bạc…"

001 còn chưa nói hết, Cố Ninh đã lắc đầu.

"001, cậu vẫn chưa hiểu sao? Sơ Đại vốn dĩ nên bị loại bỏ. Nhưng ngay cả tôi… cũng là một sai lầm cần được chấm dứt."

Cô quay đi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Tất cả những việc cô đã làm, chính là để kiến tạo một thế giới không còn gông xiềng.

"Cuối cùng, hãy giúp tôi một việc nữa."

"Xin chủ nhân cứ nói."

"Hãy chuẩn bị Mê Trận Phù Vong. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn mọi người đều có một khởi đầu mới."

"Nhưng… chẳng phải như vậy là quá tàn nhẫn với người sao?"

001 kinh ngạc. Cậu biết rất rõ, một khi Mê Trận Phù Vong được kích hoạt, tất cả ký ức về Cố Ninh sẽ bị xóa sạch – ngay cả Thời Thâm cũng không thể khôi phục lại.

"Tàn nhẫn ư? Tôi thấy cũng bình thường thôi."

Cô cười nhạt, không nói gì thêm, chỉ để lại một câu căn dặn rồi rời khỏi Phù Thế Chi Địa.

Loading...