Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 603
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:21:44
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại lối ra của Phù Thế Chi Địa, Thời Thâm và Phù Trần đã đợi sẵn. Thấy Cố Ninh xuất hiện, cả hai lập tức tiến lên.
"A Ninh, cô…"
"Hắc Diệu đã trở về rồi. Thời Thâm, anh có muốn tôi dẫn đến Quảng Trường Trung Tâm không?"
Cố Ninh thấy vẻ mặt căng thẳng của họ, liền chủ động đổi chủ đề.
"A Ninh, cô thật sự ổn chứ?"
Thời Thâm nhìn cô chằm chằm. Anh biết cô đang tránh né, nhưng vẫn lo lắng hỏi.
"Anh nghĩ tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Thôi nào, hai người đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy nữa, lấy lại phong thái vốn có đi chứ."
Cô vỗ nhẹ lên trán hai người họ, cố gắng khiến không khí bớt căng thẳng.
"Ê ê ê! Đừng so tôi với cái tên mặt lạnh đó chứ. Tôi đẹp trai hơn Hắc Diệu gấp mấy lần!"
Phù Trần nhanh chóng bật lại, lấy lại dáng vẻ tự mãn thường thấy.
"Thật là nực cười. Với cái mặt đó mà còn chê Hắc Diệu à? Hắn đẹp trai hơn anh nhiều."
Thời Thâm trợn mắt.
"Này này, tôi mới là người đẹp trai nhất ở Phù Thế Vạn Hoa!"
"Đẹp trai nhất? Tôi thấy là xui xẻo nhất thì đúng hơn."
"Anh muốn c.h.ế.t à?"
"Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?"
...
Cố Ninh ôm đầu, nhìn hai người đang cãi nhau như trẻ con mà bất lực. Cô định lẳng lặng rút lui thì cả hai lại đồng thanh gọi cô.
"A Ninh đừng đi!"
"Sao vậy?"
"Cô làm trọng tài đi! Chúng tôi muốn thi xem ai đẹp trai hơn!"
"Không hứng thú."
Cô lạnh lùng từ chối không chút do dự.
"Vậy cô đánh giá đi! Giữa tôi, Thời Thâm và cả Hắc Diệu – ai là người đẹp trai nhất?"
"Tranh cãi mấy chuyện này để làm gì? Hai người là những kẻ đứng đầu Phù Thế Vạn Hoa đấy, nếu bị dân chúng nghe thấy, không xấu hổ à?"
"Đúng rồi! Vậy để dân chúng quyết định đi!"
Phù Trần vỗ tay cái đét, hào hứng đề nghị.
"Anh có dám không?"
"Có gì mà không dám!"
"Đi, đến Quảng Trường Trung Tâm! A Ninh cũng đi – để làm chứng!"
Cố Ninh thở dài, thầm nghĩ Hắc Diệu thật ra cũng không tệ, ít nhất còn biết kiềm chế hai tên ngốc này.
Tại Quảng Trường Trung Tâm, Phù Trần và Thời Thâm đang hí hoáy dựng tượng của mình, thu hút không ít ánh nhìn của thần dân.
"Bọn họ đang làm gì vậy nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Cố Ninh quay đầu, thấy Diệp Thư đang đứng bên ngoài quảng trường, vẫy tay gọi cô.
Cô do dự một chút rồi mở cổng, ra hiệu cho Diệp Thư bước vào.
"Chủ nhân… ngài đích thân tiếp tôi sao?"
Diệp Thư bất ngờ, mặt đầy vui mừng.
"Cậu đến tìm tôi có việc gì sao?"
"À, tôi muốn hỏi… chủ nhân đã khôi phục trí nhớ hoàn toàn rồi phải không?"
"Hôm đó cậu đã thấy rồi mà. Tôi nhớ lại hết rồi."
Cố Ninh mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Chủ nhân… xin lỗi. Thực ra tôi biết Bạch Lâm đang lừa người, nhưng…"
Diệp Thư gãi đầu, ngập ngừng chưa nói hết đã bị cô ngắt lời.
"Không cần xin lỗi. Tôi không bị hắn ta lừa đâu. Dù mất trí nhớ, cậu nghĩ tôi dễ quên như vậy sao?"
"Chủ nhân đúng là quá lợi hại rồi… À, nhưng mà… hai người kia đang làm gì thế ạ?"
Diệp Thư ngẩn người nhìn hai bức tượng đang được “chăm chút”.
"Họ đang thi xem ai đẹp trai hơn, rồi nhờ dân chúng bỏ phiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/603.html.]
"...Cái gì?"
Diệp Thư gần như không tin nổi tai mình.
"Đừng lo, tuy họ có hơi trẻ con một chút, nhưng vẫn là những người quản lý đáng tin cậy."
Nghe vậy, cậu bỗng nghiêm túc lại.
"Chủ nhân, ý người là… người sẽ không quản lý Phù Thế Vạn Hoa nữa?"
"Ta quản lý lâu rồi, giờ đến lúc nghỉ ngơi một chút."
Cố Ninh khẽ cười. "Tôi vẫn ở đây, chỉ là trao lại quyền lực thôi."
"Thì ra là vậy…"
Nghe xong lời giải thích, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ tưởng chủ nhân đại nhân lại có ý định rời khỏi thế giới này một lần nữa, nên mới từ chối tiếp nhận quyền lực kia.
Nay biết rõ sự tình, cậu thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
"A Ninh, cô đang làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khi Thời Thâm và Phù Trần cùng lúc bước đến. Hai người vừa xuất hiện liền đưa mắt liếc nhìn Diệp Thư đầy tò mò. Dường như họ cũng đang thắc mắc, một người bình thường như cậu làm sao lại có thể vào được nơi đặc biệt như Phù Thế Chi Địa.
Không đợi họ hỏi, Diệp Thư đã nhanh chóng cúi đầu hành lễ, giọng lễ phép:
"Diệp Thư kính chào hai vị đại nhân."
Phù Trần nheo mắt nhìn cậu một lượt, sau đó gật đầu như đã xác nhận được điều gì.
"Cậu là thần dân của Phù Thế Vạn Hoa đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì đến đúng lúc lắm."
Phù Trần bất ngờ nở nụ cười, ánh mắt đầy tinh quái nhìn chằm chằm vào Diệp Thư.
"Trả lời thật nhé. Giữa tôi và hắn," — anh chỉ sang Thời Thâm bên cạnh — "ai đẹp trai hơn?"
Câu hỏi bất ngờ khiến không khí lập tức thay đổi.
Ánh mắt Phù Trần có phần nghiêm nghị, mang theo áp lực vô hình khiến Diệp Thư thoáng chột dạ.
Cậu ngập ngừng quay sang nhìn Cố Ninh như muốn cầu cứu, nhưng cô chỉ nhún vai, tỏ vẻ "cậu tự lo đi".
Diệp Thư đành nuốt nước bọt, khẽ cười gượng:
"Hai vị đại nhân đều là tuyệt sắc hiếm có… nhưng nếu thật sự phải chọn, tôi nghĩ… tôi chọn Hắc Diệu đại nhân ở giữa."
Câu trả lời vừa dứt, sắc mặt của Thời Thâm và Phù Trần lập tức trầm xuống thấy rõ.
Cố Ninh bật cười khẽ, vỗ vai hai người họ đầy vẻ trêu chọc, nhưng vẫn không đưa ra ý kiến nào để hòa giải.
"Thấy chưa? Tôi nói rồi mà, dù A Diệu mặt lạnh như tiền, nhưng về khí chất và vẻ ngoài, trong ba người, đúng là anh ấy nổi bật nhất."
"Không được!"
Phù Trần lập tức phản bác, dù biết bản thân không thể tranh vị trí đầu, nhưng ít nhất anh cũng không muốn bị xếp hạng sau.
"Cho dù A Diệu đứng nhất, thì vị trí thứ hai cũng phải là của tiểu gia tôi chứ!"
"Anh và Thời Thâm cần gì phải phân cao thấp chuyện này?"
Cố Ninh bật cười, không hiểu nổi logic của hai người này.
Bình thường Thời Thâm vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện bề ngoài, vậy mà hễ đứng cạnh Phù Trần thì lại như bị kích thích, trở nên lạ lẫm hẳn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Rồi cô như sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên tia nghịch ngợm, giọng nói cũng đột nhiên cao hơn một chút:
"Chẳng lẽ… các anh đang tranh giành xem ai là người ở trên hả?"
Câu nói ấy vừa thốt ra, cả Thời Thâm và Phù Trần đồng loạt đỏ mặt.
"Đừng nói linh tinh!"
"Không có chuyện đó đâu!"
Hai người gần như đồng thanh phản đối, nhưng phản ứng lại càng khiến người khác nghi ngờ hơn.
"Chậc chậc, xấu hổ gì chứ? Tôi thấy hai người các anh thật sự rất xứng đôi đấy."
Cố Ninh khoanh tay, vẻ mặt không giấu nổi vẻ thích thú khi trêu trọc thành công cả hai.
"Xứng đôi cái đầu cô ấy!"
Phù Trần lập tức phản pháo, sắc mặt đỏ gay gắt.
"Anh ta mà cũng xứng chắc?"
"Anh đừng có bắt chước cách nói của tôi!"
"Ai bắt chước anh chứ!?"