Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 605
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:32:50
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh biết chị đang ở đâu sao?"
Nghe đến đây, Cố Trạch lập tức khựng lại. Trong ánh mắt cậu ánh lên niềm vui khó giấu, giọng nói cũng không giấu được sự hồi hộp.
"Ừ. Nhưng nơi đó cậu không thể đến, cũng không nên cố gắng đến làm gì."
Hắc Diệu nhìn thẳng vào Cố Trạch, giọng nói dứt khoát, không cho cậu chút hy vọng nào.
Câu trả lời thẳng thừng khiến Cố Trạch c.h.ế.t lặng. Cậu không ngờ Hắc Diệu lại lạnh lùng đến vậy, hoàn toàn dập tắt khát khao và mong đợi trong lòng mình.
"...Tôi hiểu rồi. Vậy chị có gì muốn nhắn với tôi không?"
Cậu cố giữ bình tĩnh, chuyển câu chuyện về lời mà Hắc Diệu ban đầu định truyền đạt.
"A Ninh nhờ tôi nói với cậu rằng, chị ấy hiện tại sống rất tốt. Chị hy vọng cậu cũng có thể sống tốt, đừng ép bản thân phải nghĩ quá nhiều, cũng đừng gánh trên vai quá nhiều thứ không cần thiết. Có những chuyện, cứ để tùy duyên, không cần chấp nhất mãi."
Hắc Diệu không thêm thắt, chỉ truyền đạt lại lời của Cố Ninh một cách chân thực nhất.
Nghe những lời ấy, trái tim Cố Trạch bỗng trở nên ấm áp.
Dù chị mình có rời khỏi thế giới này, cậu vẫn cảm nhận được tình cảm mà chị dành cho cậu—nó chưa từng thay đổi.
"Tôi hiểu rồi."
"Ừ. Vậy tôi đi trước đây."
Nói xong, Hắc Diệu xoay người chuẩn bị rời đi. Thế nhưng đúng lúc ấy, một cổng xoáy không gian bất ngờ mở ra ngay trước mặt anh.
Từ trong cổng bước ra Thời Thâm, nét mặt đầy căng thẳng. Anh lập tức kéo lấy tay Hắc Diệu mà không nói lời nào.
"Sao anh lại đến đây?"
Hắc Diệu cau mày, không giấu vẻ ngạc nhiên.
"Đừng hỏi nhiều, đi theo tôi!"
Thời Thâm định nói rõ mọi chuyện, nhưng khi thấy Cố Trạch cũng đang ở đây, anh lập tức đổi ý, chỉ kéo Hắc Diệu rời đi.
"Khoan đã, các anh định đi gặp chị tôi phải không?"
Cố Trạch nhanh chóng nhận ra có điều gì bất thường. Cậu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thời Thâm, linh cảm mách bảo có chuyện nghiêm trọng liên quan đến Cố Ninh.
"Cố Trạch, chuyện này không liên quan đến cậu."
Giọng Thời Thâm nghiêm nghị. "Cậu hãy tập trung quản lý vũ trụ của mình. Tôi và Hắc Diệu chỉ đi xử lý một vài rắc rối nhỏ."
Anh cố tình che giấu sự thật. A Ninh đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể khiến Cố Trạch buông bỏ được phần nào nỗi ám ảnh trong lòng. Cô chắc chắn không muốn kéo em trai vào nguy hiểm nữa. Vì vậy, Thời Thâm lựa chọn nói dối.
Cố Trạch im lặng nhìn Thời Thâm một lúc lâu, thấy anh không giống như đang nói dối, cũng không hỏi thêm. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Còn Hắc Diệu, vừa nghe giọng điệu hối hả của Thời Thâm, anh lập tức hiểu ra tình hình không đơn giản. Trong lòng mơ hồ đoán rằng, chắc chắn Cố Ninh đã gặp chuyện chẳng lành.
Không do dự thêm nữa, Hắc Diệu siết c.h.ặ.t t.a.y Thời Thâm, cùng anh bước vào cổng xoáy không gian.
Cố Trạch đứng nhìn theo bóng lưng hai người dần biến mất, bàn tay vô thức siết chặt.
Trong lòng cậu trào dâng một cảm xúc phức tạp: ghen tị, buồn bã và cô đơn. Tại sao họ có thể tự do đến đi, được ở bên cạnh chị, trong khi cậu chỉ có thể ở lại đây, chờ đợi những tin tức mơ hồ? Cậu cũng rất nhớ chị, thực sự rất nhớ…
…
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Thời Thâm, nói thật đi, A Ninh đã xảy ra chuyện gì?"
Hắc Diệu lên tiếng khi cả hai đã rời khỏi vùng không gian ban đầu.
"Đừng vội." Thời Thâm trầm giọng, ánh mắt căng thẳng. "Vừa rồi, cơ thể của A Ninh đã bị Sơ Đại chiếm đoạt. Hắn dùng thân xác của cô ấy, suýt nữa phá hủy lõi năng lượng của 001."
Hắc Diệu lập tức biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/605.html.]
"May mà tôi và Phù Trần đến kịp thời, đã khống chế được tình hình. Hiện tại, 001 đang được Phù Trần sửa chữa."
"Vậy còn A Ninh thì sao? Cô ấy có bị thương không?"
Giọng Hắc Diệu đầy lo lắng. Anh nhìn Thời Thâm chăm chú, ánh mắt sắc bén như muốn ép đối phương phải nói ra toàn bộ sự thật.
Thời Thâm chần chừ.
"Thời Thâm, đừng lảng tránh tôi nữa!"
Hắc Diệu gần như mất kiểm soát. "Cô ấy có sao không? Nói cho tôi biết đi!"
Thời Thâm thở dài. Anh biết nếu còn chần chừ, Hắc Diệu sẽ không chịu buông tha.
"Đừng lo. Đến nơi rồi anh sẽ rõ mọi chuyện."
Có những việc không thể giải thích chỉ bằng vài lời. Anh quyết định để Hắc Diệu tận mắt chứng kiến.
Hắc Diệu mím môi, cố gắng trấn tĩnh. Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ tăng tốc tiến về phía Phù Thế Vạn Hoa.
Ngay khi đến nơi, Thời Thâm lập tức dẫn anh đến khu vực quan sát trung tâm.
Và ở đó—Hắc Diệu nhìn thấy Cố Ninh.
Cô đang bị trói chặt bởi dây xích Phù Thế, cả người co rúm lại trên mặt đất. Gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen sâu thẳm của Hắc Diệu dần chuyển sang đỏ thẫm,
Hắc Diệu vừa định ra tay phá hủy những sợi xích đang trói chặt Cố Ninh thì bất ngờ bị Phù Trần và Thời Thâm chặn lại.
"Khoan đã! Không thể phá huỷ dây xích này!" – Thời Thâm lên tiếng, giọng căng thẳng.
"Cút khỏi đây!" – Hắc Diệu gầm lên, đôi mắt đỏ rực ánh lên sát khí, nhìn chằm chằm hai người họ như muốn g.i.ế.c người.
"Đừng ép tôi phải ra tay với các người."
"Anh đừng hành động thiếu suy nghĩ," – Phù Trần nghiêm giọng. "Sợi xích này... là do chính A Ninh yêu cầu chúng tôi trói cô ấy lại."
Hắc Diệu cứng người. "Anh nói dối! Làm sao A Ninh lại đồng ý chuyện như vậy?"
Thời Thâm nhìn thẳng vào mắt Hắc Diệu, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát: "Cô ấy đã tự mình nắm lấy tay chúng tôi, cầu xin bằng giọng nói mà suốt bao năm tôi chưa từng nghe thấy. Vẻ mặt ấy... thật sự tuyệt vọng."
"Chúng tôi cũng không muốn làm thế. Nhưng A Ninh hiểu rõ bản thân mình. Nếu không dùng dây xích, cô ấy sẽ chọn cách tự hủy hoại mình còn tàn nhẫn hơn."
"Nếu là anh, chẳng phải cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự sao?"
Nghe đến đây, ánh sáng giận dữ trong đôi mắt Hắc Diệu chậm rãi rút lại. Anh quay sang nhìn Cố Ninh đang co ro, sắc mặt tái nhợt, linh hồn bị dây xích hành hạ đến tê liệt. Từng bước, anh tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay ôm lấy cơ thể yếu ớt ấy vào lòng.
"A Ninh, anh đến rồi. Đừng sợ nữa."
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Cố Ninh khẽ mở mắt. Đôi mắt cô chạm ngay ánh mắt đỏ rực của Hắc Diệu.
"Anh... sao lại đến đây? Không phải vừa rời đi sao..."
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể đã không còn chút sức lực. Hắc Diệu liền ôm cô ngồi dậy, để cô tựa vào n.g.ự.c mình.
"Anh sẽ không đi nữa. Anh sẽ ở đây, bảo vệ em, không để bất kỳ ai làm tổn thương em thêm lần nào nữa."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, đặt nó vào lòng bàn tay mình như muốn truyền hơi ấm.
Cố Ninh lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ôm mình. Bất ngờ, cô đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hắc Diệu.
"A Diệu... có lẽ... lời hứa giữa chúng ta... phải thực hiện sớm hơn dự định rồi."
"Không!" – Hắc Diệu gần như gào lên. "Không thể nào! Nhất định còn cách khác!"
"Đừng tự dối mình nữa, A Diệu. Anh hiểu rõ mà. Em bây giờ... không thể kiểm soát được bản thân. Em không muốn nhìn thấy một 001 thứ hai xuất hiện..."
"A Ninh, xin em, cho anh thêm chút thời gian. Anh sẽ tìm ra cách khác. Nhất định sẽ có cách."