Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 610
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:45:44
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh muốn hét lên, muốn phản bác lại lòng tin đó, muốn bảo rằng cô không nên chọn anh, không nên để anh mang gánh nặng này. Nếu không có lòng tin đó, có lẽ anh đã có thể ích kỷ hơn, có thể giam giữ cô lại, giữ cô bên mình mãi mãi trong bóng tối.
Nhưng vì cô tin anh.
Tin đến mức chọn anh là người kết thúc tất cả.
Và chính vì thế, anh không thể làm trái ý cô. Nếu cô muốn bảo vệ thế giới này, vậy thì… anh sẽ thay cô bảo vệ.
Dù phải đánh đổi bằng cả sinh mạng của cô—người duy nhất anh yêu trong tất cả các thế giới.
"Ra tay đi."
Giọng Cố Ninh lạnh như băng, tựa thể mọi thứ đang diễn ra chẳng hề liên quan gì đến cô.
Hắc Diệu siết chặt môi, không đáp lại, chỉ lặng lẽ đứng đó. Ánh mắt anh chất chứa nỗi thống khổ, từng tia đau đớn bị đè nén khiến cả Thời Thâm và Phù Trần đều phải quay đi.
Chậm rãi, Hắc Diệu lấy từ Hằng Thạch Vĩnh Dạ ra Trái Tim Linh Hồn, nhẹ nhàng đặt lên thân thể Cố Ninh. Trong tích tắc, Trái Tim Linh Hồn tách làm hai, tỏa ra một nguồn sức mạnh tái sinh mãnh liệt, bao trùm lên cơ thể cô.
Ngay lúc ấy, Sơ Đại – người đang chiếm giữ quyền điều khiển thân xác Cố Ninh – cảm nhận được nguồn thần trong mình như bị một ngọn lửa khủng khiếp thiêu đốt. Cô ta muốn vùng vẫy, nhưng hoàn toàn bất lực.
"Cố Ninh! Mau bảo anh ta dừng lại! Cô thật sự muốn c.h.ế.t cùng tôi sao?"
Lần đầu tiên, trong giọng nói của Sơ Đại có sự hoảng loạn và tuyệt vọng thật sự.
Nhưng Cố Ninh không trả lời. Linh hồn cô vẫn bị áp chế sâu trong vùng lõi nguồn thần, im lặng và bình thản.
Cô từ từ nhắm mắt lại. Cảm giác đau đớn đang gặm nhấm cả linh hồn và thân thể, thế nhưng lúc này, trong lòng cô lại chỉ có sự nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng sắp được giải thoát.
Thanh kiếm đen trong tay Hắc Diệu bất chợt biến đổi, hóa thành một cây trường thương dài đen tuyền. Anh lao về phía Trái Tim Linh Hồn đang lơ lửng cùng sức mạnh tái sinh, tay nắm chặt vũ khí.
Anh không thể lùi bước, không thể mềm lòng... nhưng trái tim anh lại như bị xé toạc. Cơn đau không thể nói thành lời, còn khổ sở hơn cả cái chết.
Thời Thâm và Phù Trần nhìn rõ sự giằng xé trong đôi mắt anh. Nhưng họ hiểu rõ — đây là lựa chọn mà chỉ mình Hắc Diệu mới có thể đưa ra, và cũng chỉ mình anh mới có tư cách làm điều đó.
Ngay khoảnh khắc Hắc Diệu định đ.â.m ra, Trái Tim Linh Hồn và nguồn sức mạnh tái sinh đột ngột hợp nhất, rồi bất ngờ bay ngược trở lại, nhập thẳng vào thân thể Cố Ninh.
"Cái gì?"
Thời Thâm và Phù Trần đồng thời thốt lên, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.
Sức mạnh tái sinh đã hoàn toàn nhập vào cơ thể Cố Ninh.
Đôi mắt xám xịt của cô đột nhiên mở ra, tia sáng trong mắt tựa hồ như xé rách mọi trói buộc. Những sợi xích quanh cổ và cổ chân cô tan biến chỉ trong chớp mắt.
Sơ Đại đứng bật dậy, nhìn Hắc Diệu trên cao, cười khinh miệt.
"Tôi biết ngay anh sẽ không ra tay mà. Anh không nỡ. Đúng là buồn cười."
"À, Cố Ninh, cô tính toán thật khéo. Nhưng cô quên một chuyện quan trọng: nguồn tái sinh thì tôi không thể kiểm soát, nhưng Trái Tim Linh Hồn thì lại đang nằm trong tay tôi. Cô tưởng đã an toàn sao?"
Sơ Đại cười lớn, ngạo nghễ như thể đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng nụ cười của cô ta nhanh chóng bị dập tắt bởi một câu nói điềm nhiên của Cố Ninh:
"Sơ Đại, cô thật sự rất ngốc."
Câu nói ấy khiến Sơ Đại sững người, ngơ ngác hỏi lại: "Cô... cô có ý gì?"
Cố Ninh chậm rãi mở miệng, từng lời từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim đối phương:
"Cô thật sự nghĩ tôi không lường trước chuyện đó sao? Cô nghĩ tại sao sau khi thân xác tôi trên Trái Đất bị hủy, tôi lại chọn nhập vào cơ thể Thời Thâm?"
"Trái Tim Linh Hồn này, tôi đã khóa nó lại từ lúc đó bằng sức mạnh thời không của Thời Thâm."
"Và ở Phù Thế Vạn Hoa, cô tưởng tôi khuyên Phù Trần ngủ say là vì thương hại anh ấy sao? Không, là để lấy sức mạnh anh ấy, khóa chặt Trái Tim Linh Hồn lần nữa."
Cố Ninh cười nhạt, giọng càng lúc càng lạnh:
"Còn việc tôi hôn A Diệu... cô tưởng là vì cảm xúc cá nhân? Không, tôi chỉ cần một chút sức mạnh cổ xưa từ anh ấy. Vậy là đủ để khóa chặt hoàn toàn Trái Tim Linh Hồn của mình."
"Không thể nào! Cô không thể làm được chuyện đó!" – Sơ Đại hét lên, vẻ mặt kinh hoàng.
"Không tin sao? Vậy nhìn đi."
Ngực Cố Ninh trở nên trong suốt, để lộ Trái Tim Linh Hồn được bao phủ bởi ba loại sức mạnh: thời không, vạn hoa, và cổ xưa.
Thời Thâm tròn mắt, không tin nổi.
"Lúc đó cô mất trí nhớ mà... Sao có thể chuẩn bị kỹ như vậy?"
Cố Ninh khẽ gật đầu.
"Đúng, lúc đó tôi mất trí nhớ. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi đã đặt lệnh cấm sâu trong linh hồn, chọn anh làm nơi gửi gắm."
Cô quay sang nhìn Thời Thâm: "Tôi không chọn A Diệu, vì anh ấy quá nhạy bén. Bất kỳ hành động nào khác thường cũng sẽ bị anh ấy phát hiện ngay. Còn anh thì..." – Cô mỉm cười nhẹ – "Dễ giấu hơn."
Khóe miệng Thời Thâm co giật. Hóa ra lý do anh được chọn là vì... "dễ bị qua mặt".
Sơ Đại nghiến răng:
"Vậy thì sao! Dù cô có chuẩn bị kỹ thế nào, nguồn tái sinh đã nhập vào thân thể cô, tôi có thể mượn nó để tiêu diệt hết các người!"
Cô ta gầm lên, gom sức mạnh vào lòng bàn tay. Nhưng luồng năng lượng vừa hình thành đã lập tức tan biến, biến thành ánh sáng mờ rồi tan loãng trong không trung.
"Sao lại thế này? Sao tôi lại không tụ được sức mạnh!?"
Cô ta như phát điên, hét lớn, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
Cố Ninh bước lên phía trước, ánh mắt lạnh băng:
"Tôi đã nói cô ngốc mà cô không tin. Nếu tôi còn dám khóa chặt cả Trái Tim Linh Hồn, chẳng lẽ lại để nguồn tái sinh dễ dàng rơi vào tay kẻ khác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/610.html.]
Sơ Đại lùi lại, mặt tái xanh, cứng họng không nói được gì.
Cuối cùng, cô ta cũng hiểu ra — Cố Ninh đã sẵn sàng hủy diệt cả chính mình để kéo theo cô ta. Không do dự, không khoan nhượng.
Cô ta run rẩy lùi thêm một bước, thì thầm như tự nói với bản thân: "Cố Ninh... cô thật sự là một kẻ điên..."
"Đừng chống cự nữa, tôi đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi," Cố Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh như thể tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, "Tôi nhẫn nhịn, chờ đợi, chỉ để đợi đến khoảnh khắc hôm nay."
Cô chậm rãi giơ tay lên, khẽ đọc: "Phệ hồn chi khế, linh hồn dẫn dắt, nhân danh ta, Tam Thánh trỗi dậy!"
Sơ Đại hoảng hốt, bản năng thôi thúc cô ta muốn bỏ chạy. Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện, linh hồn của Cố Ninh đã như dây xích siết chặt lấy cơ thể Sơ Đại. Không chỉ trói buộc thân thể, mà còn tàn nhẫn quấn lấy cả nguồn thần của cô ta—sâu sắc và dữ dội đến mức dường như không màng đến nỗi đau xé toạc linh hồn.
Cùng lúc đó, trường thương và kiếm trong tay của Hắc Diệu, Thời Thâm và Phù Trần đột nhiên thu ngắn lại, biến thành ba lưỡi d.a.o ngắn, phát ra ánh sáng nhợt nhạt và khí tức lạnh lẽo.
"Cố Ninh! Thả ra! Cô thật sự muốn c.h.ế.t chung với tôi sao?!" Sơ Đại gào lên, ánh mắt hoảng loạn, lần đầu tiên cô ta thật sự cảm nhận được cận kề cái chết—không phải là thất bại, mà là tan biến vĩnh viễn.
"Hắc Diệu, Thời Thâm, Phù Trần! Ra tay đi!" Cố Ninh cất giọng, không có một chút d.a.o động. Cô đã chờ khoảnh khắc này rất lâu, chịu đựng mọi nỗi đau, chỉ để cùng Sơ Đại hoàn toàn gắn kết, không thể tách rời. Bởi vì như thế, một khi họ ba người ra tay, tất cả sẽ kết thúc.
"A Ninh..." Thời Thâm nhìn lưỡi d.a.o trong tay mình, ánh mắt d.a.o động, còn Phù Trần chỉ siết chặt bàn tay, môi mím chặt như thể không nỡ.
Cố Ninh nhìn thẳng vào Hắc Diệu, ánh mắt không hề lay chuyển. "A Diệu, anh đã hứa với tôi, anh không thể nuốt lời. Đến nước này rồi, chúng ta đều không còn đường lui."
Hắc Diệu nhắm mắt, hơi thở run rẩy, bàn tay cầm lưỡi d.a.o siết chặt đến mức trắng bệch. Khi anh mở mắt ra lần nữa, vẻ dịu dàng trong ánh mắt đã bị nỗi đau và quyết tâm nuốt chửng. Anh bước từng bước về phía Cố Ninh.
Ba lưỡi d.a.o dường như bị một sức mạnh vô hình kéo về cùng một điểm. Cả Thời Thâm và Phù Trần cũng bất giác tiến đến gần Cố Ninh.
Trong lúc Sơ Đại vẫn còn đang bị nguồn thần của Cố Ninh trói chặt, cô ta nhìn thấy ba lưỡi d.a.o chậm rãi giơ lên. Cô ta biết, tất cả đã kết thúc. Thời đại của cô ta, kết thúc rồi.
"A Ninh... xin lỗi em..." Hắc Diệu thì thầm, giọng anh nghẹn lại.
Nhưng khi anh còn chưa kịp ra tay, Cố Ninh đã chủ động buông cơ thể bị trói, tiến lên trước, để n.g.ự.c mình áp vào lưỡi d.a.o trong tay anh.
“Phập.”
Lưỡi d.a.o đen đ.â.m xuyên qua trái tim Cố Ninh, m.á.u không chảy, chỉ có ánh sáng b.ắ.n ra. Cùng khoảnh khắc ấy, hai lưỡi d.a.o còn lại cũng xuyên qua từ phía sau, cùng nhau cắm sâu vào Trái Tim Linh Hồn của cô.
Tiếng hét của Sơ Đại vang lên tuyệt vọng, rồi chợt tắt lịm.
Cố Ninh khuỵu xuống. Hắc Diệu lập tức ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô như thể không còn gì quan trọng hơn nữa.
"A Diệu..." Cô thở ra yếu ớt, ánh mắt lặng lẽ mà dịu dàng, "Cảm ơn anh... thật lòng cảm ơn anh..."
Cô cảm thấy linh hồn mình tan rã, nguồn thần cũng dần vụn vỡ. Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi. Cuối cùng, Cố Ninh có thể rời đi... với tư cách là chính mình.
"A Ninh, đừng đi..." Hắc Diệu siết chặt cô, giọng run rẩy như trẻ nhỏ, "Xin em, đừng rời bỏ tôi... Tôi cầu xin em..."
Cố Ninh giơ tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh, ngón tay lướt qua gò má, rồi tựa trán vào trán anh. "A Diệu... tôi xin lỗi... Tôi nợ anh một đời. Nhưng rồi... rất nhanh thôi... mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Sau này, anh phải thường xuyên cười nhé... vì khi anh cười... thật sự rất đẹp..."
Cô từ từ nhắm mắt. Từng tia sáng bạc phát ra từ cơ thể cô, tỏa khắp không gian.
Hắc Diệu cố gắng nắm lấy những tia sáng đó—nhưng tất cả đều vuột khỏi tay anh như cát chảy qua kẽ ngón.
"Không! A Ninh! Đừng đi! Hãy ở lại với tôi thêm một chút thôi! A Ninh!"
Không còn đáp lại. Cơ thể cô biến mất hoàn toàn trong ánh sáng bạc, không để lại bất cứ mảnh vỡ linh hồn nào.
Ba người—Hắc Diệu, Thời Thâm và Phù Trần—chỉ biết đứng lặng giữa nơi từng có Cố Ninh, chẳng ai lên tiếng, chẳng ai nhúc nhích.
Ngay lúc ấy, một trận pháp màu vàng kim chậm rãi hiện lên dưới chân họ.
"Nhân danh chủ nhân của tôi, dùng 001 làm vật dẫn. Phù Thế Vạn Hoa, rực rỡ ánh hào quang, tiễn biệt nỗi đau, mở ra Trận Pháp Phù Vong."
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ không trung. Là 001.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"001! Cậu đang làm gì vậy?" Thời Thâm hô lên, ánh mắt sắc bén.
"Thời Thâm đại nhân, Phù Trần đại nhân... Chủ nhân trước khi rời đi đã dặn, tất cả sẽ bắt đầu lại. Người muốn các ngài có một khởi đầu mới, không còn mang theo ký ức đau buồn nữa."
Trận pháp đã kích hoạt.
"Không! Tôi không muốn quên A Ninh!" Hắc Diệu hét lên, lao đến như muốn cắt ngang mọi thứ.
"Xin lỗi, Hắc Diệu đại nhân... Có một số điều, bây giờ tôi không thể nói. Nhưng sau này... anh sẽ hiểu thôi."
001 mỉm cười, rồi toàn thân hòa vào ánh sáng vàng rực. Một cột sáng khổng lồ b.ắ.n thẳng từ trung tâm trận pháp lên trời, cuốn cả ba người vào cơn lốc sáng.
"Chủ nhân... chờ tôi... 001 sẽ đến tìm người..."
Giây tiếp theo, tất cả tan biến.
...
Một tia sáng trắng lóe lên. Khi Hắc Diệu mở mắt, trước mặt anh là một vùng đất lạ lẫm.
"A Diệu? A Diệu?"
Bên tai Hắc Diệu bỗng vang lên một giọng nói vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng như gió thoảng qua. Nhưng khi anh lập tức quay đầu lại, trước mắt chỉ là khoảng không trống rỗng. Không một ai cả.
Tim anh như bị ai bóp chặt. Đau đến mức không thể thở nổi. Anh chưa từng quên cô — chưa từng. Dáng vẻ cô cười, nét mặt khi cô giận dỗi, ánh mắt khi cô lặng lẽ nhìn anh... từng chút từng chút một đều khắc sâu trong trí nhớ, chưa từng phai nhòa.
Hắc Diệu đưa mắt nhìn về nơi xa, nơi vẫn còn phủ đầy bụi mờ của tàn tích, nơi Thời Thâm và Phù Trần vẫn đang bất tỉnh. Sau cùng, anh nhẹ nhàng đưa họ ra khỏi vùng đất xa lạ ấy — nơi từng là Phù Thế Vạn Hoa, giờ đã tan vỡ trong ánh sáng cuối cùng. Nhưng bản thân anh lại không rời đi. Anh ngồi xuống giữa đống hoang tàn, một mình, lặng lẽ.
Chỉ vì nơi đây từng có cô. Có hơi thở của cô, có nụ cười của cô, có bóng dáng cô lướt qua trong gió.
Anh không muốn rời xa.
Chỉ cần cô muốn, bất cứ điều gì anh cũng có thể làm. Anh sẽ không dằn vặt, không oán trách nữa. Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ tất cả những điều cô từng mong muốn — một thế giới mới, một không gian mới, một tương lai nơi mọi sinh linh đều có thể yên ổn sống trong tự do và ánh sáng.
Một giấc mộng thăng trầm, tỉnh ra rồi chỉ còn lại nỗi đau vì vĩnh viễn đánh mất cô.
Nhưng nếu có thể được gặp cô trong kiếp này, được yêu cô, thì dù cuối cùng là chia ly, đó vẫn là điều may mắn và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.
Chính văn hoàn