[Pff— người phía trên, làm gì phải phiền vậy. Giờ bạn nhảy luôn từ cửa sổ xuống, đảm bảo có ngay bát canh nóng hổi mới ra lò!]
[Ờm... người ta chỉ đùa chút thôi mà, cậu nói chuyện kiểu gì độc miệng quá vậy?]
[Độc gì mà độc? Chẳng phải sự thật à? Bao nhiêu năm nay mọi người đều nói vậy. Cậu xem lại mình đi, chứ bao năm trôi qua rồi mà vẫn yếu đuối dễ tổn thương quá ha, chẳng trưởng thành gì cả!]
Lương An Vãn tháo sợi xích hồn đang khóa trên tay Lâm Nhược Tài, ra hiệu anh ta đi ra sau xếp hàng, còn bản thân thì tò mò bước lên phía trước.
Lúc này, có một cô gái trẻ đang đứng trước quầy hàng, tay ôm một bát canh đỏ sẫm, sôi sùng sục như đang sủi bọt khí. Nhìn thoáng qua, cứ như trong bát là một sinh vật sống.
Lương An Vãn nheo mắt, cảm giác canh Mạnh Bà này rất giống nước Vong Xuyên đã được pha loãng.
Cô gái kia cầm bát canh, đã tự trấn an bản thân mấy lần mà vẫn không dám uống, vừa lau nước mắt vừa nói: “Có thể không uống được không?”
“Tôi đã hứa với anh ấy là sẽ cùng nhau đầu thai, kiếp sau vẫn muốn ở bên nhau. Bây giờ còn chưa đợi được anh ấy, sao có thể uống canh Mạnh Bà được chứ?”
Uống canh Mạnh Bà rồi, toàn bộ ký ức tiền kiếp sẽ tan biến. Đến lúc đó, đừng nói lời hứa, ngay cả người kia cũng sẽ biến mất hoàn toàn trong tâm trí.
Cô gái không đành lòng.
Mạnh Bà có vẻ đã quá quen với những lời như vậy, chẳng hề bất ngờ, không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Không muốn uống thì đợi thôi.”
Bà vươn tay chỉ về phía bờ sông Vong Xuyên.
Ở đó có một đám hồn ma với ánh mắt mơ màng, hoặc đứng hoặc ngồi, nằm hoặc tựa, nhưng đều ngẩn ngơ nhìn về phía bên kia cầu Nại Hà. Gương mặt đầy đau khổ, như đang chờ đợi điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-191-livestream-dia-phu-5.html.]
Thế nhưng trong ánh chờ mong ấy lại ẩn chứa sự tuyệt vọng rõ rệt.
Họ đã đợi rất lâu, rất lâu, nhưng người họ muốn chờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện.
“Được!” Cô gái kia dường như không hề thấy những đau khổ tuyệt vọng kia, không do dự gật đầu, “Tôi nhất định sẽ chờ được anh ấy. Đó là lời chúng tôi đã hứa!”
“Xì.” Mạnh Bà bật cười khinh miệt, nhưng vẫn vì chút nhân đạo cuối cùng mà nhắc nhở: “Vậy thì cô phải cẩn thận, đừng đứng gần sông Vong Xuyên quá. Nếu lỡ rơi xuống...”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã bất giác đưa mắt nhìn về phía con sông.
Khi ánh mắt chạm đến cảnh tượng địa ngục nơi đó, tất cả hồn ma đều rùng mình, lập tức quay đầu đi.
Đám âm sai từng dẫn họ đến đây đã giải thích rõ: hiện tại tỷ lệ sinh ở nhân gian rất thấp, kể cả sau khi uống canh Mạnh Bà cũng không thể lập tức đầu thai, mà phải lấy số thứ tự, ở lại địa phủ đợi đến lượt.
Vì vậy, dù là người c.h.ế.t tự nhiên hay bất ngờ, đa số đều muốn uống canh Mạnh Bà thật nhanh, lấy số xong còn có thể sớm bắt đầu xếp hàng đầu thai.
Hơn nữa, ai cũng nghe kể về sự đáng sợ của sông Vong Xuyên, nên khi qua cầu Nại Hà đều cực kỳ cẩn thận, sợ nhất là bị trượt chân rơi xuống.
Bây giờ nghe nói có người muốn ở gần sông, tất cả đều sững sờ.
Họ không dám bàn tán lung tung, nhưng cư dân phòng livestream thì không ngại gì cả, nói to nói lớn:
[Linh cảm của tôi mách bảo, cô gái này sẽ không đợi được người đã hẹn.]
[Cái lời hứa “kiếp sau vẫn sẽ bên nhau” chẳng phải là mấy câu sướt mướt lúc yêu đương thôi sao? Đừng nói có người thật sự tin nha? Đừng nha đừng nha?]
[Ê này, đầu óc mê tình, ăn gậy của lão Tôn nè!]