[Mèo dễ thương quá đi! Mình muốn mèo, muốn mèo!]
[Mèo đã làm gì sai chứ? Cùng lắm là... đừng dùng điện thoại livestream chụp nó nữa!]
[Nghe giọng người hữu duyên là biết kiểu người cưng mèo lắm, chỉ tiếc boss nhà này hơi lạnh lùng, haha!]
[Nhưng mà, có ai từng nghe truyền thuyết về mèo đen chưa? Mình chưa bao giờ thấy con mèo đen chính tông nào ngoài phim ảnh luôn á!]
[Trước nghe nói mèo đen không sạch sẽ, dễ chiêu vong tà, không biết thật không?]
[Xàm quá! Theo sách cổ, mèo đen trấn tà, trừ ác, còn mang lại tài lộc nữa đó! Ai truyền mấy cái tin nhảm này đúng là hại người mà!]
[Ánh Sáng Chính Đạo] không để ý đến tranh cãi trong khu chat, đi một vòng quanh nhà rồi lo lắng hỏi: “Chị ơi, nhà em có vấn đề gì thật không?”
“Em nói trước nha, em không phải fan cuồng ai, cũng chẳng biết ông nào tên Hằng gì đâu. Em còn vừa lục tung nhà lên, chẳng có bùa chú gì cả, nên chắc chắn không phải bị mượn vận.”
“Với lại, từ lúc lên đại học em ở thành phố suốt, ngoài Than Than ra thì không tiếp xúc với con vật nào khác, lại càng không gặp... chồn hay gì hết...”
[Phụt haha, tin rồi đấy người hữu duyên, đúng là fan ruột của chị An Vãn suốt mười năm có khác!]
[Giải thích hay đấy [giơ ngón cái]]
Lương An Vãn lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Em đoán đúng, không phải bị mượn vận, cũng không phải bị thỉnh phong.”
[Ánh Sáng Chính Đạo]: “Vậy là...?”
“Trường hợp của em nghiêm trọng hơn hai người trước rất nhiều!”
[Ánh Sáng Chính Đạo]: “???”
Khán giả trong livestream: [???]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-208-thuat-yem-thang-2.html.]
Lương An Vãn cau mày chặt hơn: “Chưa bàn đến chuyện tại sao em cảm thấy đau nhức cả người mỗi sáng. Chị chỉ hỏi em một câu thôi.”
[Ánh Sáng Chính Đạo] sững người, gật đầu: “Chị hỏi đi.”
“Trước khi mua nhà, em không điều tra lịch sử căn nhà à? Căn này từng có người c.h.ế.t đấy.”
[Ánh Sáng Chính Đạo]: “??? Tôi xỉu ngang!!!”
Lời của Lương An Vãn như tiếng sét đánh giữa trời quang, lập tức nổ vang trong đầu tất cả mọi người.
Cô không để mọi người có thời gian thở hay suy nghĩ, liền tiếp tục nói: “Ngay khi cậu vừa kết nối với livestream, tôi đã thấy giữa lông mày cậu quấn lấy một luồng âm khí rất nặng – chỉ có những người sống cạnh xác c.h.ế.t lâu ngày mới mang loại khí tức này.”
Lương An Vãn ngừng lại chốc lát, đưa ra một ví dụ dễ hình dung: “Chỉ nhìn mức độ âm khí dày đặc thôi, không biết còn tưởng cậu đang sống trong nghĩa địa ấy.”
“Quan trọng hơn nữa, âm khí đó chứa đầy oán niệm. Nói cách khác, người c.h.ế.t trong căn nhà đó không phải c.h.ế.t tự nhiên, mà là bị hại, c.h.ế.t oan, hoặc gặp tai nạn bất ngờ. Không rõ vì lý do gì thì thể của người đó vẫn còn quanh đây, linh hồn bị giam cầm ngày đêm, không thể yên nghỉ. Loại linh hồn này cực kỳ độc hại với con người. Cậu đã ở đó lâu như vậy mà vẫn chưa bị gì nghiêm trọng, coi như mạng cậu lớn rồi đấy.”
Lương An Vãn khẽ xoa cằm. Cô đoán con mèo đen chắc đã góp phần rất lớn giúp người hữu duyên này trụ được đến giờ.
Bình thường, một người sống trong kiểu nhà đó chỉ cần một tuần là đã phát điên.
Còn một tháng? Có lẽ đã sớm “ngủm” rồi.
Khuôn mặt của [Ánh Sáng Chính Đạo] tái nhợt ngay tức thì, tay cầm điện thoại run rẩy, suýt chút làm rơi xuống đất.
Anh ta trợn mắt há mồm, ánh mắt gần như muốn lồi cả ra ngoài, lắp bắp không thể tin nổi: “Chủ phòng... cái đó... là thật sao?”
Lương An Vãn nở nụ cười nửa miệng, nhưng trong nụ cười đó lại lộ ra cảm giác âm u quỷ dị: “Cậu thấy tôi giống người đi lừa đảo không?”
“...” [Ánh Sáng Chính Đạo] hít một hơi thật sâu, môi run lẩy bẩy, im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng bật dậy: “Mẹ nó!!!!”
“Chủ phòng, tôi bây giờ phải làm sao? Tôi có cần chuyển nhà ngay lập tức không?”