Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tất nhiên, đó mới chỉ là lý do thứ nhất.”
Lương An Vãn nhướng mày, cũng phối hợp hỏi lại: “Vậy còn lý do thứ hai?”
Phong Yến khẽ nhếch môi, giọng nói thoáng nét cưng chiều và bao dung khó nhận ra: “Từ lúc hợp tác với em, địa phủ đã đồng ý - em là khách quý của toàn địa phủ, chỉ sau Phong Đô Đại Đế. Em muốn làm gì thì cứ làm. Dù em không ra tay, mấy đứa trẻ đó sớm muộn gì cũng bị giải về địa phủ, phải chịu mười tám tầng địa ngục tra tấn.”
Lương An Vãn đã hiểu.
So với việc chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc dưới địa phủ thì tan biến ngay lúc này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô gật đầu, mím môi cảm ơn: “Cảm ơn anh đã giúp em sáng tỏ chuyện này.”
Phong Yến khẽ bật cười:
“Giúp được em là tốt rồi.”
Anh chỉ tay về phía căn biệt thự đang bị âm khí bao phủ: “Cần anh hỗ trợ không? Đứa trẻ lớn nhất kia không dễ đối phó đâu.”
Lương An Vãn biết rõ, anh đang nói đến đứa duy nhất trong mười đứa không còn là trẻ sơ sinh.
Toàn bộ m.á.u thịt của đứa bé ấy bị trộn lẫn vào gạch đá xây biệt thự, đến t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng không còn - chính vì vậy mà oán khí của nó là nặng nhất, ham muốn tấn công người sống cũng mạnh nhất.
Lương An Vãn nheo mắt, lắc đầu từ chối:
“Không cần làm phiền anh.”
Nếu đến cả loại oán linh này mà cô còn xử lý không xong thì danh xưng Thanh Hư Đạo Quân của cô thật đúng là uổng phí.
Dù hiện tại chưa đạt đến đỉnh cao như xưa, nhưng với mấy hồn ma thế này, vẫn là chuyện trong tầm tay.
“Được, vậy em cẩn thận.” Phong Yến không ngạc nhiên, chỉ chắp tay ra sau, lặng lẽ lùi lại một bước.
Lúc nói câu đó, giọng anh rất tự nhiên, như thể đã nói vô số lần trước đó rồi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-215-thuat-yem-thang-9.html.]
Lương An Vãn hơi nhíu mày, trong lòng thoáng qua một tia nghi ngờ.
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều - vừa bước qua cửa căn biệt thự, một luồng oán khí cực mạnh lập tức ập đến.
Đêm xuống là lúc chín đứa bé từng bị dùng làm tế phẩm sẽ tỉnh giấc, bắt đầu tự động tấn công bất kỳ sinh vật sống nào bước vào căn biệt thự.
Chúng nắm tay nhau, từ bốn phương tám hướng vây quanh Lương An Vãn, dồn cô vào giữa.
Giống hệt như trong cơn ác mộng mà Hứa Đô từng trải qua - chín đứa trẻ đồng loạt nhe răng cười, tiếng cười líu lo như chuông bạc nhưng trong hoàn cảnh này lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
“Chị ơi, chơi với tụi em đi!”
Một đứa nhỏ hồ hởi chìa tay về phía cô, nụ cười ngây thơ hồn nhiên tràn đầy trẻ thơ.
Tất nhiên, nếu bỏ qua thất khiếu đang rỉ m.á.u và con mắt lồi ra khỏi hốc...
Dù đang mặc trang phục âm sai, tay đeo xích khóa hồn, Lương An Vãn vẫn theo phản xạ quen thuộc móc ra một xấp bùa chú từ túi áo.
Cô rút một lá, kẹp giữa hai ngón tay thon dài trắng nõn, miệng lẩm nhẩm đọc chú.
Chín đứa trẻ dường như nhận ra điều gì đó không ổn, sắc mặt đồng loạt biến đổi, gào lên những tiếng thét kinh hoàng.
Âm thanh sắc nhọn như tiếng cá heo vang vọng khắp căn nhà, khiến đồ đạc trong biệt thự rung lên dữ dội, thậm chí tường cũng có dấu hiệu bong tróc.
Sắc mặt Lương An Vãn vẫn bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục đọc chú.
Lá bùa trong tay dần phát ra ánh sáng xanh lục âm u, tỏa ra khí tức khiến đám oan linh sợ hãi đến cực độ.
Khi lá bùa cháy được một nửa, đám oan hồn đột nhiên khựng lại.
Ngay sau đó - chúng lao tới như tia chớp, phóng thẳng về phía cơ thể của Lương An Vãn.
Nhanh đến nỗi - ngay cả cô cũng không kịp né!