Cây búa nặng chứa sức mạnh kinh người, vừa đập xuống, căn gác nhỏ lập tức vỡ nát vì lực đánh, bụi tung mù mịt.
Sắc mặt Lương An Vãn lạnh xuống, quát: “Từ Vũ, đồ vũ phu nhà ngươi!”
Được thôi, hắn đã muốn đánh thì đánh!
“Đợi ta đánh cho thành đầu heo rồi hỏi tiếp cũng chưa muộn!”
Ánh mắt Lương An Vãn trở nên lạnh lùng, từ đống đổ nát cô nhặt lấy thanh kiếm dài của mình, xoay nhẹ tạo thành đóa kiếm hoa rồi tấn công về phía Từ Vũ.
“Tốt! Đây mới là Thanh Hư Đạo Quân mà ta quen biết!” - Mắt Từ Vũ sáng rực, chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn xông lên đối chiến.
Lương An Vãn cười lạnh: “Hy vọng lần này ngươi chịu được lâu hơn chút.”
Hai người đang chiến đấu kịch liệt, đột nhiên một luồng hắc khí dày đặc từ xa bùng phát.
Lương An Vãn và Từ Vũ đồng thời dừng lại, cau mày nhìn về phía đó.
Từ Vũ ngẩn ra: “Đó là... âm khí?”
“Quỷ địa phủ lại thoát ra nữa à? Đám khốn khiếp này, lão tử đi thu phục chúng nó ngay!” - Từ Vũ vừa dứt lời, định bước lên thì đã thấy Lương An Vãn lao đi trước như một cơn gió.
Hắn trợn tròn mắt, vội đuổi theo.
“Thanh Hư Đạo Quân! Cuộc quyết đấu của chúng ta còn chưa phân thắng bại đấy! Hay là thế này - ai bắt được nhiều âm quỷ hơn thì người đó thắng, thế nào?”
Lương An Vãn chẳng buồn đáp lại, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.
Cô nhớ ra rồi!
Nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi!
Chính là ngày cô lần đầu tiên gặp tiểu đồ đệ Hư Yến!
Kiếp trước, vào đúng một ngày nọ, khi cô đang đánh nhau với Từ Vũ, bất ngờ thấy một đám âm quỷ lớn kéo tới gần. Cả hai lập tức dừng chiến đấu, cùng nhau ra tay tiêu diệt.
Tuy hành động rất nhanh, nhưng khi quét sạch âm quỷ xong, cả hai phát hiện - toàn bộ dân làng đã bị hút cạn tinh huyết mà chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-219-tien-kiep-hien-tai-4.html.]
Người duy nhất còn sống sót chính là một bé trai tám tuổi.
Đứa bé ấy... chính là đồ đệ duy nhất của Lương An Vãn: Hư Yến.
Cô không biết vì sao mình lại quay về đúng ngày hôm đó, nhưng nếu đã trở lại, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại!
Cô nhất định phải cứu lấy cả làng!
Suy nghĩ xoay vần, Lương An Vãn cùng Từ Vũ nhanh chóng đến ngôi làng nhỏ hẻo lánh kia.
Nhìn luồng hắc khí bao trùm toàn thôn, Lương An Vãn không chút do dự lao vào, nhanh chóng tìm đến nơi Hư Yến từng ẩn náu.
Trên đường nếu gặp âm quỷ cản đường, cô liền kết ấn phóng ra pháp thuật, tiêu diệt chúng không chút lưu tình.
Chớp mắt, cô đã đến căn nhà nhỏ đổ nát trong trí nhớ.
Bước vào, cô lập tức đụng phải ba con âm quỷ đang hút tinh huyết của chủ nhà.
Sắc mặt Lương An Vãn lạnh lẽo, tay bóp lấy một tấm phù chú, ném thẳng về phía âm quỷ.
Phù chú vừa chạm vào liền bốc cháy thành ngọn lửa vàng kim, trong nháy mắt thiêu rụi cả ba con âm quỷ, đến cả kêu gào giãy dụa cũng không kịp.
Điều kỳ diệu là, sau khi thiêu xong, lửa vàng biến mất không để lại dấu vết, cũng không làm cháy những vật khác trong nhà.
Lương An Vãn liếc qua là biết - chủ nhân ngôi nhà không thể cứu được nữa.
Cô thở dài, khẽ nhíu mày.
Vẫn là đến muộn một bước.
Lương An Vãn mím môi, bước tới trước tủ quần áo, dứt khoát đưa tay kéo cửa tủ ra...
Trong tủ quần áo đang ẩn náu một cậu bé gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, làn da xám xịt mang theo vẻ bệnh tật do thiếu dinh dưỡng.
Cảm nhận được có người đến gần, cậu khẽ run rẩy, ánh mắt hoang mang đầy sợ hãi nhìn về phía Lương An Vãn.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải thân hình Lương An Vãn, cậu ngẩn người, khẽ hỏi: “Cô là...?”