Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-27 21:51:47
Lượt xem: 238
Chương 11 (Ma nữ bám đuôi)
Nghe thầy Đỗ nói vậy, U Tịch bước chân khựng lại, nhưng rất nhanh cô đã lại đi tiếp. Thiên Chí vẫn không hiểu gì, anh bỏ lại thầy Đỗ phía sau rồi bước tới mấy bước nói: “Xin lỗi, nhưng cô muốn ăn món gì?”
U Tịch đưa tay lên ngăn lại, cô lướt qua Thiên Chí rồi tới chỗ thầy Đỗ. Thầy Đỗ lùi lại, tương tác với vách tường luôn. U Tịch theo ông ta rồi đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông mà nói: “Lão thầy bói mù à?”
“Ta không có mù nha!”
Dù sợ lắm nhưng thầy Đỗ vẫn cố chống cự, U Tịch đưa tay làm bộ xé miệng nói: “Không mù à? Tôi còn tưởng ông bị mù nên dùng mũi ngửi chứ. Lần sau còn nói kiểu đó cẩn thận tôi xé rách cái miệng của ông. Có điều...ông cũng có bản lĩnh đó.”
Câu nói ẩn ý đó của U Tịch là muốn nói thầy Đỗ có thể ngửi được mùi trên người cô quả thật có chút bản lĩnh. Sau đó cô quay lưng đi thẳng ra cửa, Thiên Chí vội đuổi theo hỏi: “Cô gì ơi, cô không ăn sao?”
“Không ăn, một bữa này không đáng. Sáng mai tôi muốn thứ khác từ anh cơ.”
Đây đúng là còn trần tục hơn người trần, Đại Ngâu già nói quả thật không sai. Thầy Đỗ lôi kéo Thiên Chí: “Tránh xa cô ta ra, cô ta bị điên đó.”
Xét theo góc độ của người bình thường thì hành động cùng lời nói của U Tịch đúng là điên thật. Thiên Chí nghe lời thầy Đỗ, vì vậy anh cố gắng quên cái con người điên kia.
Đến tận chiều vẫn chưa thể sửa xong đường ray và tàu nên chỉ có thể để hành khách ngủ lại khu nghỉ dưỡng. Thời tiết về đêm vẫn lạnh như vậy, Thiên Chí bật máy sưởi rồi leo lên giường ngủ rất sớm. Nhưng chỉ một lát sau, anh nghe bên cạnh dường như rất lạnh, Thiên Chí rùng mình một cái rồi len lén mở mắt.
Lúc này anh thật sự hối hận vì không chấp nhận lời đề nghị ngủ chung với thầy Đỗ rồi. Không có gì bên cạnh cả, Thiên Chí hít sâu một hơi rồi xuống giường kiểm tra, thì ra là máy sưởi bị hỏng. Xui tận mạng rồi, Thiên Chí lấy trong tủ ra thêm mấy cái chăn lớn với hy vọng sẽ đỡ lạnh. Lúc đi ngang qua tấm gương trên tủ, anh lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó quen quen.
Anh sẽ đi bật điện rồi chiến với cái thứ đó một trận. Vừa nghĩ như thế thì đã nghe một âm thanh vang lên: “Anh đẹp trai, anh có đồng ý làm chồng em không?”
Ừ, cái câu này nghe quen lắm nè. Cha mẹ ơi cứu mạng. Thiên Chí ném chăn mà chạy, nhưng tiếc thay, cửa dường như đã bị ai đó khoá ngoài rồi. Lại cái giọng nói đó vang lên: “Đừng có chạy, đêm nay chúng ta hãy động phòng đi!”
Ma nữ biến thái! Thiên Chí răng va vào nhau cầm cập, đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp một con ma biến thái như thế này.
“Thiên Chí, mở cửa ra cho tôi!”
Bên ngoài có tiếng đập cửa cùng tiếng hét của thầy Đỗ, nhưng anh đâu có mở cửa được. Anh cúi người nhìn xuống khe cửa xem thử có thể nhìn thấy thầy Đỗ không. Nhưng thầy Đỗ đâu không thấy, chỉ thấy những vụn thịt ghép thành mảnh như chả cá đang nhầy nhụa tràn vào.
Thiên Chí nôn tại chỗ.
Trong cánh tủ để chăn vừa nãy bây giờ đang động đậy, như có ai đó bị nhốt bên trong. Thiên Chí gấp rút đứng dậy chạy tới đè vào cánh tủ không cho thứ đó xổng ra. Nhưng đột nhiên cánh tủ im lặng rồi tới phiên hộc tủ bàn trang điểm động đậy. Ô! Thiên Chí chưa kịp tới nó đã chui ra rồi, cũng lại từng miếng thịt vụn vặt ghép thành một mảng. Nó đang từ từ trong hộc tủ bò ra ngoài.
“Cô là ai vậy, chúng ta đâu có quen nhau, sao cô lại theo tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./loi-nguyen-trang-mau/chuong-11.html.]
Cái mớ nhầy nhụa ấy cứ tràn đến chân Thiên Chí làm anh phải nhảy lên giường. Nhưng nó vẫn cứ là bò lên giường theo, Thiên Chí lại nói: “Sao cô không xuống dưới đi, theo tôi cũng không có ích gì đâu. Tôi đã thấy cô âý ở xung quanh đây, cô không sợ sao?”
Gì vậy, sao anh lại đột nhiên nhắc tới cô gái mà ai nghe đều sợ hãi thế này. Nhưng quả nhiên có tác dụng, giọng nói lúc nãy vang lên: “Ai?”
“Cô gái tay cầm đèn lồng đỏ! Không phải cô ấy chuyên bắt những thứ như cô sao?”
“Quả nhiên là anh nhìn thấy cô ta, tôi chọn không sai người.”
Logic?
Con ma này không sợ cô gái kia sao? Mớ nhầy nhụa bò khỏi giường, nó bò tới cái gương. Sau khi biến khỏi sau chân tủ thì nó lại nói: “Chồng tương lai, mau đến nhìn mặt em này. Sau đó chúng ta còn động phòng!”
“Làm ơn tha cho tôi đi mà!”
Thiên Chí mở to hai mắt canh chừng con ma, nhưng nó có vẻ không vui lắm, rống lên một tiếng kinh dị rồi nói tiếp: “Anh không thể ruồng bỏ em được, anh đã nhìn thấy thân thể của em rồi!”
Ôi! Thiên Chí phát rung nói: “Van cô, tôi nhìn thân thể cô lúc nào?”
“Ở trên tàu, trong túi vải bố! Ôi tóc của em, mắt của em, tay của em,...”.
Thì ra bộ xương đó của con ma nữ này, Thiên Chí nhớ tới cảnh đó lại muốn nôn. Bàn trang điểm đang di chuyển tới chỗ Thiên Chí, anh chăm chú nhìn vào mỗi bước nó di chuyển giống như đang đào huyệt chôn anh vậy. Bên ngoài tiếng thầy Đỗ vẫn đang đập cửa la hét, Thiên Chí hy vọng có thể đánh thức cả khu nghỉ dưỡng để họ cùng xông vào cứu anh.
Cứ hy vọng đi, rồi sẽ được thực hiện. Cánh cửa phòng đánh rầm một tiếng rồi mở ra, Thiên Chí thấy cô gái váy đỏ buổi trưa đang thu chân về. Thân hình mảnh mai như vậy lại có thể một cước đá văng cánh cửa, thầy Đỗ há to cái miệng kinh hãi. U Tịch đi vào, chân mang giày đỏ thêu hoa, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Cái giọng của ma nữ trong gương vang lên: “Cô là ai? Dám vào đây phá đám à.”
“Ta là ai à? Ta là vợ sắp cưới của người đàn ông này! Ma nữ ngươi không biết đồ nào ăn, đồ nào cúng sao?”
U Tịch vẻ mặt đầy khinh bỉ, cô vừa mỉa mai nói vừa đảo đôi mắt âm u nhìn xung quanh. Rục rịch một cái, hộc bàn trang điểm mở ra. Nhưng tiếc thay, cái mớ nhầy nhụa ấy vừa tràn ra một chút đã bị U Tịch mạnh tay đóng hộc tủ vào. Mớ nhầy nhụa bị đứt một miếng, rơi xuống đất biến thành cái đầu lâu lăn lóc đầy tóc. Thầy Đỗ đứng xem nãy giờ chưa có đất dựng võ, bây giờ mới chạy tới lẩm bẩm đọc bùa chú gì đó rồi nhặt cái đầu lâu lên.
Cái đầu với mớ tóc đen dài sọc trông rất tởm lợm, nhưng nó không hề có mặt mà chỉ là một miếng da láng bóng. Thầy Đỗ vội rùng mình ném nó trở xuống đất. Tiếng cười khanh khách lại vang lên: “Vô dụng thôi, người đàn ông này đêm nay ta lấy chắc rồi!”
Thiên Chí từ trên giường bỗng nhiên giống như bị một lực kéo nào đó cứ thế bay khỏi giường hướng đến cái gương. U Tịch nghiến răng, đưa tay bắt lấy Thiên Chí giữ lại, cô chửi thề một tiếng: “Lấy cái ***. Muốn bắt người trước mặt bổn toạ, ngươi tưởng mình là ai hả?”
U Tịch nhìn về phía cánh cửa, cánh cửa tự động đóng sầm vào, tự động gài chốt. Thầy Đỗ dựng mớ lông tơ, ông cảm thấy căn phòng này trở nên ngột ngạt, dơ bẩn đến mức không thở được. Trong phòng không có gió, nhưng lúc này tóc của U Tịch khẽ bay, giống như biến hình, vừa mới chớp mắt cô như đã thay một chiếc váy khác. Vẫn là chiếc váy đỏ, nhưng nó giống như được dệt thành từ máu, khiến cho người nhìn cảm thấy vô cùng nhức mắt.
“Cô rốt cuộc là ai?”
Giọng nói kia the thé vang lên, U Tịch ném Thiên Chí xuống đất, roi Sinh Tử từ đồng hồ ló ra màu đỏ lấp loé. Cô nắm chặt dây roi, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Địa phủ có Phán Quan định tội, trần gian có Hồn chủ giải oan. Bổn toạ chính là Hồn chủ U Tịch, oán linh ngươi còn không cút ra đây?”