Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:08:32
Lượt xem: 156
Chương 29 (Nhân gian gặp nạn)
Lê Thiên Chí cũng biết về ánh trăng mùng bảy bị nguyền?
Không đợi U Tịch nói gì, Thiên Chí đã nói tiếp: “Bây giờ phải làm sao?”
“Thiên Sát mệnh không được tắm dưới trăng máu. Ngươi mau vào trong phòng tiếp khách, nơi đó có phong ấn, chỉ cần ở yên trong đó sẽ không sao cả.”
U Tịch nói xong vội vã quay lưng đi, nhưng cô cảm thấy ai đó đang nắm lấy tay mình. U Tịch quay lại, Thiên Chí đã bước ra ánh trăng rồi. Cô muốn đánh muốn chửi, nhưng bộ dạng của Thiên Chí rất khẩn thiết, anh nói: “U Tịch, chúng ta cùng làm!”
“Ngươi không sợ sao? Chuyện gì sẽ đến với ngươi, ta cũng không thể biết trước được đâu.”
“Tôi không sợ, bởi vì có cô ở đây rồi. Chỉ vì tôi từ nhỏ đã thấy ma nên đều bị mọi người xa lánh, chỉ vì mang trong mình mệnh Thiên Sát quái quỷ gì đó mà hại c.h.ế.t mẹ của mình. Nếu có thể kết thúc cuộc sống như vậy, tôi còn sợ gì nữa.”
U Tịch hết nói nổi, vừa định nói gì đó thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, giống như động đất. Đại Ngâu bốn chân bám chặt dưới đất không sao nhưng U Tịch và Thiên Chí ngã nhào. Bị U Tịch nằm đè lên người, Thiên Chí chợt nhận ra cô hoàn toàn có cân nặng giống như một con người. Chỉ là con người này tựa như đã c.h.ế.t rồi, bởi vì nó không hề có chút hơi ấm nào, vô cùng lạnh lẽo. Ngay cả khi lồng n.g.ự.c của hai người sát vào nhau nhưng anh cũng không cảm thấy được nhịp đập trái tim của U Tịch.
Đột nhiên anh muốn biết về cô nhiều hơn. Một sinh vật giống như con người nhưng lại không có hơi ấm, cũng không có nhịp tim. Vậy mà cô hiển nhiên có thể ăn, có thể uống, không khác gì một con người.
“Sao thế, động đất sao?”
Thiên Chí nhìn U Tịch đứng dậy vô cùng nhanh mà hỏi. U Tịch nhắm nghiền hai mắt, đông tây nam bắc dò xét. Không lâu sau, cô mở mắt, lại như ngửi thấy thứ gì đó, cô nói với Đại Ngâu: “Là rồng chuyển mình! Chúng ta đi đèo Lộc Xuân. Rất có thể là Hắc Long Giao tái sinh.”
Sau đó cô quay lại nói với Thiên Chí: “Lê Thiên Chí, nghe cho rõ đây. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng ra khỏi hàng rào này. Nếu muốn kết thúc nguyên nhân, trước tiên phải giữ được mạng đã.”
U Tịch tháo chân khỏi giày, cô và Đại Ngâu nhanh chóng vượt khỏi hàng rào.
Lại rung chuyển một lần nữa, những cánh hoa Xương bay tán loạn trắng xoá khắp nơi. Thiên Chí đột nhiên ngã lăn xuống đất, cả người co rúm lại ôm đầu rên rỉ thống khổ. U Tịch khó chịu trở vào trong sân, tóm cổ Thiên Chí vứt vào phòng tiếp khách kệ anh tự sinh tự diệt.
Một người một chó tốc độ chạy nhanh như gió, chỉ trong chốc lát đã đến đèo Lộc Xuân. Trăng m.á.u cùng với khí tức tồn lại của Hắc Long Giao đã thiêu c.h.ế.t một mảng rừng. Lửa cháy hoà vào trăng m.á.u đỏ rực, khói bụi ngập trời.
U Tịch và Đại Ngâu đứng giữa gió lớn nhìn xuống vực, bên dưới nước hoàn toàn bình lặng, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Hắc Long Giao tái sinh. Rõ ràng chỉ là một cái xác cá rồng đã c.h.ế.t mấy ngàn năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./loi-nguyen-trang-mau/chuong-29.html.]
Không ai biết rằng, hung thủ thật sự chính là một con Địa Long nằm ẩn sâu dưới lòng đất đang chuyển mình. Chính nó đã tạo nên những cơn động đất kia. Nhân gian trăng m.á.u tắm sinh linh, Địa phủ ngạ quỷ muốn vượt khỏi lao ngục, khắp nơi quạ đen bay tán loạn kêu la tạo nên những âm thanh quái gở.
Mà sâu dưới vạn trượng Hoàng Tuyền lúc này nước trong U Minh trì đang sôi sục dữ dội. Những tử linh nương trong trì và khu vực quanh đó đều ngã ngửa c.h.ế.t tốt. Chỉ có con quái ngư nọ là vẫn còn sống sót, nó đang biến thành to lớn để sẵn sàng chống lại những kẻ muốn phá hủy hồ.
Những cơn chấn động do Địa Long gây ra đã làm xê dịch một thế lực đen tối đang ngủ sâu bên trong hồ. Khiến cho phong ấn một phần trở nên lỏng lẻo đi, oan hồn khắp nơi kêu khóc, mùi tử khí nồng nặc đã đánh vào tiềm thức của nó. Nếu như về sau có thêm vài lần như thế nữa, rất có khả năng phong ấn sẽ bị hủy, và nó sẽ tỉnh lại.
Chính là nó, thế lực đen tối làm cho chủ nhân tam giới sợ hãi. Bởi vì một khi nó thức tỉnh lần nữa, chỉ sợ tàn cuộc khó lòng thu dọn nổi.
Nhưng mà, điều đó cũng vô tình lay chuyển một thế lực khác. Thứ đó nằm còn sâu hơn thế lực đen tối kia, nó có một sực mạnh kinh hồn nhưng là tính bổn thiện. Tuy nhiên, không một ai biết về sự tồn tại của thế lực đó. Từ xưa đến nay, nước pha trà mà U Tịch cho âm hồn uống ở Vô Tình cư đều là nước của U Minh trì này. Chỉ là cô không hề biết trong hồ nước này phong ấn kẻ mà người người kinh sợ. Bởi vì không có ai cho cô biết, tất cả đều cho rằng một U Tịch cỏn con như cô căn bản không có khả năng đến được nơi đó.
Trong hồ nước phong ấn một thứ ác, nhưng nước kia lại như nước thánh, có lẽ là do thế lực thiện còn lại thanh tẩy. Nhưng nó rốt cuộc là thứ gì, sao lại có khả năng lớn đến như vậy.
“Rốt cuộc là thứ gì chứ, chúng ta có cần đi Địa phủ xem thử không?”
Bộ dáng của Đại Ngâu lúc này vô cùng đáng sợ, không giống như chú chó mực to lớn mà U Tịch ức h.i.ế.p mỗi ngày. Cũng không phải chú chó vẫy đuôi ngồi tướng chó trước mặt Thiên Chí. Mà nó bây giờ hoàn toàn giống một chiến binh dũng mảnh, hay nói cách khác chính là một thần khuyển.
Quạ đen bay từng đàn ngang đầu bọn họ, chúng kêu lên từng hồi rợn người. Giống như là đang nói thời đại u ám của bọn chúng sắp đến rồi. U Tịch ngẩng đầu lên nhìn, cô đột nhiên tặc lưỡi một cái, gấp gáp nói: “Hỏng rồi, chúng ta bị lừa rồi. Mau quay về!”
Hàng rào hoa Xương vẫn còn ổn thoả, nhưng không thấy Thiên Chí đâu. U Tịch cũng không rảnh quan tâm anh mà vào nhà lấy điện thoại gọi cho đội trưởng Lâm, anh ta không bắt máy. Cô lại gọi đến cục cảnh cát và tất cả những nơi có thể dùng tới công vụ nhưng không hề có một ai bắt máy.
Sao có thể bỏ cuộc được chứ?
U Tịch cầm theo đèn lồng, quyết tâm đi doạ lũ trẻ. Và điều đó thật sự có tác dụng, bọn trẻ từ nhỏ đã được dạy về người phụ nữ váy đỏ, tay cầm đèn lồng. Vì vậy bọn trẻ nhìn thấy, cả người lớn đều bỏ của lấy người, ném đèn lồng và chạy hết vào nhà. Bọn họ nghĩ rằng, đêm nay trăng máu, cho nên quỷ áo đỏ đoạt hồn đến rồi, tận thế rồi.
Bọn oán hồn, ác linh hay thậm chí ngạ quỷ từ dưới địa ngục trốn lên nghe thấy tiếng chuông Tử Linh trên cổ chân cô đều tránh xa không dám lại gần.
Tuy rằng như vậy, nhưng những chỗ hoang vắng vẫn là xảy ra rồi, không tránh khỏi. Trẻ con nằm dài trên lối đi, màu đỏ thẫm xung quanh hoà trăng m.á.u không thể phân biệt nổi. Đại Ngâu đang điên cuồng truy đuổi đám ma quỷ mà tiêu diệt.
Hai mắt U Tịch ngọn lửa tím Tử Ly hoả đã cháy phừng phừng. Tuy rằng cô không có lòng thương hại, nhưng cô vẫn biết rõ ràng, đâu là đúng, đâu là sai.