Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:21:58
Lượt xem: 133

Chương 47 (Dã tâm không bỏ)

Sau khi xử lí xong Luyện Ngục Tinh, U Tịch mới quay lại nhìn Thiên Chí đang nằm bẹp dưới đất. Thầy Đỗ được Đại Ngâu mở cửa thả ra, ông còn rất hứng khởi luyên thuyên nói chuyện với Đại Ngâu. U Tịch vào phòng nghe điện thoại, đến lúc trở ra đã thấy thầy Đỗ và Đại Ngâu kéo lê Thiên Chí vào phòng.

U Tịch đến sở cảnh sát, còn mang theo đơn từ chức. Đội trưởng Lâm quay mấy vòng vò đầu bứt gần trụi hết cả tóc rồi nói: “Bà cô của tôi ơi, cô từ chức bây giờ thì chúng tôi phải làm sao? Tôi phải áp giải cô đi làm việc mới được.”

U Tịch gật gù nói: “Anh cứ thử xem, tôi lăn đùng ra ngất xỉu xem anh còn làm gì được. Đi mà gọi cục trưởng của các anh đi đào xác, tạm biệt.”

U Tịch phẩy tay bỏ đi, ném lại lá thư từ chức với đội trưởng Lâm vẻ mặt bí xị ở lại. Nhưng còn chưa ra đến cổng thì đội trưởng Lâm đã chạy theo phía sau gọi: “U Tịch, có chuyện này tôi quên nói.”

“Nói đi!”

U Tịch đứng lại, đội trưởng Lâm thở hồng hộc nói: “Còn nhớ cô bé hôm đó chúng ta cứu không. Mẹ của cô bé đó là dạng người tai to mặt lớn, muốn mời cô bữa cơm để cảm ơn cô.”

U Tịch cau mày suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra là mẹ của Tuệ Lan. Cô vốn dĩ không thèm đi nhưng nhớ tới bữa ăn, bỏ thì phí quá nên đã ghi nhớ số điện thoại của bà ta.

“Cảm ơn anh nhé. Lần này tôi từ chức, sau này anh có thể dư tiền cưới vợ rồi.”

U Tịch cầm tờ giấy ghi số điện thoại quơ quơ, vừa cười vừa nói. Nhưng sau đó nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngúm. Đội trưởng Lâm ngạc nhiên hỏi: “U Tịch, cô sao thế?”

U Tịch vừa nhìn thấy, cảnh vật cục cảnh sát phía sau lưng đội trưởng Lâm bây giờ biến thành một bãi chiến trường. Mà chính đội trưởng Lâm lúc này trên đầu thủng một lỗ to như bị viên đạn b.ắ.n xuyên qua, m.á.u me chảy xuống bê bết đầy cả mặt.

U Tịch nuốt khan một cái, lấy tay vuốt mặt. Cảnh vật giờ đã trở lại bình thường, cô nói: “Đội trưởng Lâm! Với sự quen biết mười mấy năm nay của chúng ta, tôi khuyên anh nên bỏ nghề cảnh sát mà về quê lấy vợ đi.”

“Bà cô của tôi ơi, được làm cảnh sát là ước mơ của tôi đó.”

U Tịch biết mình chẳng thể thay đổi được gì cả, cô cố mỉm cười rồi nói: “Vậy được, sau này nhớ cẩn thận.”

U Tịch quay về Vô Tình cư, sau đó gọi điện thoại cho người phụ nữ mẹ của Tuệ Lan. Bà ta hẹn cô ăn bữa cơm nhưng lại hỏi thăm xem cô có quen với hoạ sĩ Lê Thiên Chí không, cũng muốn mời cả anh ta.

Thiên Chí tỉnh lại trong trạng thái cả người ê ẩm, còn dã man hơn lần trước. Thậm chí đầu cũng giống như bị người ta từng vặn qua vậy, khiến thầy Đỗ phải dùng dầu xoa rồi dán băng dán lên cho anh. U Tịch chỉ bâng quơ nói đến vụ bữa ăn kia, không ngờ Thiên Chí không khó chịu, lập tức đồng ý, còn đưa U Tịch đi mua quần áo.

Thẩm mỹ của Thiên Chí rất tốt, anh chọn cho U Tịch một chiếc váy xoè màu xanh da trời dài qua gối một chút. Sau đó thêm một đôi giày bệt rất ra dáng thiếu nữ đôi mươi. Tuy rằng nhìn thế nào thì Thiên Chí vẫn thấy U Tịch còn rất trẻ, không hợp với mấy loại phong cách gợi cảm. Đặc biệt anh còn nhớ đến chiếc váy đen ôm sát mà U Tịch mặc ở khu nghỉ dưỡng lúc trước mà ghét cay ghét đắng.

Hẹn gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp, hai mẹ con đã ngồi đợi sẵn ở đó. Lần trước bà ta không nhìn rõ U Tịch, lần này gặp cô, bà ta liền không ngừng đánh giá. Vừa ngồi xuống, bà ta liền hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi lăm!”

U Tịch nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt thì không nhịn được mà cầm đũa gắp liên tục, vừa gắp vừa trả lời. Bà ta trề môi, hỏi tiếp: “Còn trẻ như vậy đã phải làm nghề tìm xác chết, thật là tội nghiệp. Nhìn xem mái tóc nguyên sơ kia đi, chắc là người ở quê mới lên nhỉ, ăn mặc thật là thùy mị nết na.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./loi-nguyen-trang-mau/chuong-47.html.]

U Tịch đem bà ta xem như đồ ăn trong miệng mà ra sức nhai, cô nghĩ thầm: Chê tôi quê mùa thì cứ nói, thùy mị nết na cái quái gì? U Tịch buông đũa, ngẩng đầu lên rồi cười nói: “ Nếu như việc tìm xác dễ như vậy thì thím tự mình tìm thử xem. Dù sao tôi cũng từ chức rồi, thím có cơ hội ứng tuyển đó.”

Bà ta lập tức thay đổi thái độ, cười giả lả nói: “Cô bé hài hước, đáng yêu ghê. Vị bên cạnh đây hẳn là hoạ sĩ Lê Thiên Chí nhỉ?”

Thiên Chí gật đầu, không quan tâm lắm.

“Tôi và con gái tôi ngưỡng mộ cậu lắm, trong nhà tôi mua rất nhiều tranh của cậu đó.”

“Cảm ơn phu nhân, đó là vinh dự của tôi.”

Thiên Chí không có hứng dài dòng.

“Lần này cậu về, không biết định làm gì? Chỗ tôi quen biết rộng lắm, có thể giúp cậu mở một triển lãm tranh ở ngay trung tâm thành phố. Không biết ý cậu thế nào?”

U Tịch biết mục đích bà ta mời cơm cô rồi, hoá ra là muốn nhận rể. Thiên Chí cười nói: “Không biết điều kiện của phu nhân là gì?”

“Cậu xem, cậu vẫn còn trẻ như vậy. Đợi thêm năm bảy năm nữa cưới vợ cũng không muộn nhỉ. Con gái tôi rất thích cậu, đến lúc nó cũng qua mười tám tuổi rồi, có thể kết hôn...”

Bà ta còn chưa nói hết, U Tịch đã sặc đồ ăn. Cô lấy khăn giấy che miệng không ngừng ho, đây là nghiệp ham ăn rồi mà...

Thiên Chí cũng phụ giúp lấy tay vuốt lưng cho U Tịch, sau đó nghiêm túc trịnh trọng nói: “Cảm ơn thành ý của phu nhân, nhưng tôi có vợ sắp cưới rồi.”

U Tịch đáng thương vẫn còn ho nhẹ, làm bộ mặt vô tội hết nhìn hai mẹ con nhà kia rồi lại nhìn Thiên Chí. Bà ta tỏ ra không vui hỏi: “Là ai vậy?”

“Là cô ấy, chúng tôi đang sống chung nhà!”

U Tịch hoàn toàn sụp đổ, tên Lê Thiên Chí này có tài thật. Hư cấu quá sức rồi, hư cấu quá sức rồi. Anh ta kéo kẻ thù cho mình cũng thôi đi, bây giờ còn kéo kẻ thù giúp cô. U Tịch oán hận nhìn Thiên Chí, nhưng anh lại kề mặt vào tai cô nói nhỏ: “Ngậm miệng lại đi, nếu cô còn muốn ăn cơm của tôi.”

U Tịch nghĩ đến số đồ ăn ngon mỗi ngày được ăn mà nuốt luôn cục tức xuống bụng. Sau đó cúi gầm mặt xuống để né tránh ánh mắt như d.a.o của mẹ con nhà kia. U Tịch thật sự sống trăm năm không uổng, mấy chiêu trò trên phim cô đều học thuộc cả rồi.

Bà ta nghẹn tức nói: “Nghe nói cô ấy là trẻ mồ côi, hoàn cảnh cũng khó khăn. So với con gái độc nhất của tôi không có điểm nào sánh bằng, cậu có cần suy nghĩ lại không?”

“Thật là không thể sánh với cô ta khoảng mặt dày mà.” U Tịch chửi thầm trong miệng rồi dứt khoác ngẩng mặt lên. Tỏ ra một vẻ mặt hết sức tủi thân rồi đột nhiên bụm miệng nôn khan.

Bà ta lập tức đùng đùng đứng dậy, tức giận đến run rẩy chỉ tay vào Thiên Chí và U Tịch, lắp bắp nói: “Có thai, cô ta có thai luôn rồi. Tôi không ngờ cậu lại là loại người này.”

Sau đó kéo tay Tuệ Lan bỏ đi.

Loại người gì? Thiên Chí mang hoang nhìn U Tịch, mặt nhăn nhúm đến không nói lên lời... 

 

Loading...