Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:23:05
Lượt xem: 131
Chương 51 (Đại chiến U Minh trì)
“Bắt giữ hồn chủ U Tịch cho ta!”
Nghe lệnh của Diêm vương Địa Chí, đám Âm binh dạng hàng cầm binh khí xông lên đều bị kết giới ngăn cản. Âm binh vừa ngã xuống, Âm quan xông lên hai lần đều thất bại, Diêm vương Địa Chí dùng dị năng mở đường, bọn họ lại xông lên. U Tịch siết chặt roi Sinh Tử, trụ tại mép hồ đánh trả. Đám Âm quan không được huấn luyện để đánh nhau, bọn họ chỉ có ít dị năng, không lâu sau đã bị U Tịch quật ngã la liệt dưới đất.
Diêm vương Địa Chí biến trong tay ra một cây trượng hình dáng kì quái. Mũ áo choàng vừa tháo ra, đến lượt hắn ra tay.
“U Tịch cẩn thận!”
Tiếng của Thiên Chí vang lên phía sau, U Tịch không đợi đối phương đến đã chủ động bay ra. Cả hai đối mặt, U Tịch ngã người ra phía sau tránh đòn của Diêm vương Địa Chí. Roi Sinh Tử đồng thời vung lên, Diêm vương Địa Chí chưa kịp quay đầu đã bị ngọn roi Sinh Tử giật rách áo choàng.
Diêm vương Địa Chí giật bỏ luôn áo choàng, ném cây trượng về phía U Tịch. U Tịch vung roi đỡ đòn, cây trượng kia biến hoá khôn lường. U Tịch đỡ đến mỏi tay nhưng nó vẫn không ngừng lại. Nhân lúc U Tịch còn chật vật với cây trượng thì Diêm vương Địa Chí đưa tay chưởng tới.
U Tịch lộn nhào mấy vòng rồi lui về sau né tránh chưởng kia, kết quả vừa tránh được chưởng thì bị cây trượng phang thẳng vào đầu. Roi Sinh Tử bị quấn vào cây trượng đến mức đồng hồ Sinh Tử văng khỏi tay U Tịch, lìa với dây roi mà rơi xuống đất. U Tịch văng về phía bức tường rồi ngã nhào xuống đất. Vừa lồm cồm ngồi dậy thì bức tường lung lay, xương sọ đầu lâu rơi xuống đầy người.
Máu mũi trào ra, U Tịch khịt khịt mũi muốn ra khỏi đám xương xậu này. Diêm vương Địa Chí phía xa dùng dị năng hồi sinh đám xương sọ, chúng bổ nhào vào U Tịch mà cắn xé. U Tịch chật vật cắn ngón tay muốn nhỏ m.á.u xuống đuổi bọn chúng nhưng lại nhỏ ra một đốm li ti Tử Ly hoả. Đốm lửa tím nhỏ kia vừa rơi xuống đã lập tức cháy phừng phừng xung quanh cô mà đốt rụi đám xương sọ.
Diêm vương Địa Chí không hề biết đây là chỗ mà Tử Ly hoả đã từng nằm vùi rất lâu. Hiện tại sức mạnh của nó có thể bộc lộ đến đỉnh điểm, bảo vệ chính chủ mà không cần sự điều khiển. Hắn thay đổi đối tượng, quay sang muốn tóm Thiên Chí.
Bạch Ngư nhảy lên bờ, từ trong miệng nó phun ra đám vây sắt nhọn cản Diêm vương Địa Chí. Diêm vương Địa Chí một chưởng đánh bay Bạch Ngư vào hồ. Khi tay đã sắp chạm đến cổ Thiên Chí thì từ trong bức tường gần đó phóng ra một đốm sáng. Đốm sáng tan ra, biến thành kết giới quấn quanh Thiên Chí khiến Diêm vương Địa Chí bị đẩy lùi.
U Tịch lúc này chạy tới muốn cúi người nhặt đồng hồ Sinh Tử thì bị Diêm vương Địa Chí dùng chân đạp bàn tay cô.
Tuy rằng lực đạp không mạnh nhưng U Tịch lại trừng mắt nhìn Diêm vương Địa Chí. Hắn khó chịu nhìn cô nói: “Sao cô cứ thích chống đối ta vậy? Làm Diêm hậu có gì không tốt, đợi ta bá chiếm tam giới này, ta sẽ có thể dùng nó làm sính lễ. Khi đó cô cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của tân thế giới. Sao cô còn cực khổ chỉ để cứu lấy chúng sinh ngu muội đó?”
“Bởi vì có lẽ ta cũng từng là chúng sinh ngu muội đó. Tân thế giới của ngài ư? Ngài nên để nó làm mồ chôn mình đi, ta không thèm!”
Phải nói rằng tam giới xưa nay chưa từng có kẻ nào có thể làm cho Diêm vương Địa Chí tức giận. Nhưng mỗi lần gặp U Tịch, hắn đều tức đến trán nổi gân xanh. U Tịch lấy tay trái muốn gỡ chân Diêm vương Địa Chí nhưng không ngờ ngọn lửa trong tay cô lại cháy lên. Chỉ trong chớp mắt, Xích Nghiệp tơ trong đồng hồ Sinh Tử ló ra quấn lấy chân Diêm vương Địa Chí. Tử Ly hoả tự động lan ra, cứ thế nương theo Xích Nghiệp tơ mà bén cháy lên chân hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./loi-nguyen-trang-mau/chuong-51.html.]
Tử Ly hoả, loại lửa mà chúng sinh trong tam giới sợ hãi, trong đó có Diêm vương Địa chí. Lửa cháy phừng phừng trên chân không có cách nào dập tắt, Diêm vương Địa Chí bay vào U Minh trì muốn nhảy xuống thì gặp Bạch Ngư tung nước ngăn lại. Hắn không có thời gian đánh quái ngư, đành chật vật ngồi xuống dùng dị năng dập lửa.
Đồng hồ Sinh Tử đeo vào tay U Tịch, cô lấy đà nhảy tới chỗ cây trượng, ra sức muốn điều khiển nó. Nhưng cây trượng này sát khí quá nhiều, căn bản không có cách thuần, U Tịch lại bị quật ngược ngã xuống đất. Gọi Xích Nghiệp tơ ra, cô đan dây thành hình dáng một đoá hoa bỉ ngạn rồi tung lên không trung. Hoa bỉ ngạn phát sáng, chiếu ánh sáng vào cây trượng khiến cho nó bị chói.
“Quay lại đây!”
Khoảnh khắc cây trượng bị ảnh hưởng, U Tịch thu tơ về rồi đưa tay về phía cây trượng. Roi Sinh Tử như có linh tính, nó gắng sức ló ra khỏi cây trượng, vừa tiếp đầu roi vào đồng hồ, trong đồng hồ như có lực hút cực mạnh, nhanh chóng hút nó vào trong.
Sau khi roi Sinh Tử vừa vào đồng hồ thì lại ló ra, roi màu đỏ rực rỡ, ý chí chiến đấu hơn trước. U Tịch chạy về phía hồ, cô ở trên đường đã dùng mũi roi cứa một nhát vào cánh tay trái. Ai ngờ vừa chạy lướt qua đã bị Diêm vương Địa Chí nắm cổ chân phải của cô kéo lại. U Tịch mất đà suýt đập mặt vào thành hồ. Cô rướn người, đưa tay ra mặt hồ rồi nhỏ m.á.u xuống.
“Ngươi muốn làm gì?”
Diêm vương Địa Chí nghiến chặt cổ chân U Tịch đau điếng, đến mức cô nghĩ bản thân sắp tàn phế đến nơi.
“Muốn phóng thích thế lực ác linh, chủ nhân của Địa phủ trước kia. Một khi hắn hồi sinh thì giấc mộng tam giới gì đó của ngươi đều sẽ tan tành hết.”
U Tịch nói rồi từ từ rút chân khỏi tay Diêm vương Địa Chí, nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất. Diêm vương Địa Chí ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy tay hắn bị hoa bỉ ngạn bám đầy, bọn chúng toả ra mùi vị của thống khổ, cô độc.
“Bỉ ngạn linh, bổn vương sẽ đào thải các ngươi khỏi Địa phủ.”
Diêm vương Địa Chí lấy tay còn lại tuốt hoa bỉ ngạn xuống. Hắn bay lên, đuổi theo U Tịch nhưng cô đã một đường nhảy xuống hồ. Sau khi U Tịch nhảy xuống, mặt hồ tự động giăng kết giới. Diêm vương Địa Chí hai mắt tràn đầy tơ m.á.u nhìn xuống mặt hồ. Chỉ thấy dưới nước sôi lên sùng sục, m.á.u của U Tịch vừa nhỏ xuống đã sớm hoà tan biến nước thành màu đen.
Diêm vương Địa Chí dùng dị năng làm thứ gì đó nhưng đều không lọt qua được kết giới. Tất cả bây giờ dường như đã quá muộn...
Chưa đầy một phút sau, U Tịch xui tay bay lên, cô đáp đất không vững, ôm bụng nôn ra một ngụm máu. Máu của U Tịch lan ra mặt đất, m.á.u lan đến đâu, đám Âm binh tan biến tới đó. Đám Âm quan tham lam tồn tại, ai nấy thi nhau chạy mất tăm.
Nước trong hồ trở lại trong vắt, sau đó đột nhiên cuồn cuồn dâng trào, cột sống cao hơn mười mét. Một kết giới thanh tẩy lan ra, lan đến đâu tẩy sạch oán khí dơ bẩn đến đó.