Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:30:17
Lượt xem: 114
Chương 77 (Mối tình dang dở)
Chỉ có U Tịch là cảm thấy thời gian như ngưng động lại. Thiên Chí và Diêm vương Địa Chí bên ngoài nhìn ngọn đèn lưu ly bay đến, sau khi nhập vào U Tịch nó đã tạo ra một kết giới. U Tịch nằm nhắm mắt bất động trong kết giới đang bay lơ lửng.
U Tịch đang ở trong mộng cảnh của đèn lưu ly tạo ra. Sau khi cô cảm thấy có thể dung hoà được với nó, cô lại nhìn thấy một quá khứ nữa. Đó là vào ba năm sau, Đỗ U Tịch tròn hai mươi tuổi.
“Một ngày nọ, Đỗ U Tịch như thường lệ dọc vào rừng tìm kiếm những thứ không sạch sẽ xua đuổi đi để cho dân làng vào rừng lấy củi. Mặt trời vẫn chưa thể len lỏi vào cánh rừng ẩm ướt sau trận mưa to đêm qua. Hai tay nâng tà áo, cô chậm rãi tiến vào trong rừng. Từng nhành sim tươi tốt sau trận mưa đang vươn ra cản lối đi, hoa tím hoang sơ nằm im lặng trên nhành. U Tịch hái một trái sim, lau vào vạt áo rồi bỏ vào miệng.
Trái sim vẫn chưa nuốt xuống cô đã nghe xung quanh có tiếng kêu khàn khàn, giống như một loài rắn to lớn. Cô không sợ, nhưng vẫn phải tìm cách đuổi nó đi kẻo làm hại dân làng. Lùa mấy nhành cây um tùm, cô tìm thấy nơi phát ra âm thanh kia. Một con rắn đất màu đen đang nằm dưới gốc cây ngủ say, nó đang phát ra tiếng thở khàn khàn.
Đỗ U Tịch cảm thấy có gì đó kì lạ, cô nhặt một nhành cây ném vào con rắn. Con rắn rùng mình một cái, bỗng chốc biến thành hình người. Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo dài màu xám đen. Người đàn ông đó ngồi tựa góc cây chậm rãi mở mắt. Khoảnh khắc người đàn ông đó mở mắt, Đỗ U Tịch bất ngờ lùi về phía sau mấy bước, sau đó lẩm bẩm nói: “Đôi mắt kia...đẹp quá!”
Chính là đôi mắt mà cô đã nhìn thấy lúc ở ranh giới nhân gian và địa phủ, lúc cứu bỉ ngạn linh. Người đàn ông đứng dậy, tiến về phía Đỗ U Tịch mấy bước rồi trầm giọng hỏi: “Ngươi chỉ là con người, lại không sợ ta sao. Có biết ta là ai không?”
U Tịch không lùi nữa, cô thản nhiên ngẩng đầu đối diện người đàn ông rồi nói: “Diêm vương?”
“Quả nhiên, ngươi không phải là con người bình thường!”
“Diêm vương sao lại đích thân đến nhân gian. Nếu như không nhầm, làng Phù Dung trong vài năm tới sẽ không có người chết. Diêm vương đại nhân chẳng lẽ muốn phá luật hay sao. Có điều ta nghĩ không thông, ngài đi qua nhân gian sao lại không có lấy một Âm binh tùy tùng?”
Người đàn ông được cho là Diêm vương này không khác gì một người bình thường. Khác xa với những lời đồn và trong tưởng tượng của con người về một vị Diêm vương đáng sợ. Người này mặt mày sáng sủa, đẹp trai phong độ. Chỉ là, Đỗ U Tịch không những nhận ra mùi tử khí nồng nặc phát ra từ hắn ta, mà có lẽ cô còn nhìn thấy được thứ gì đó.
Người đàn ông nở một nụ cười, thong thả nói: “Ta đến vì có việc lớn cần làm!”
Đỗ U Tịch vạn lần không ngờ rằng người mà mình chờ đợi cả trong giấc mơ ba năm nay lại là một Diêm vương. Vì lần gặp gỡ đó, cô cự tuyệt gia đình không lấy chồng. Dù chỉ là chạm nhau một ánh mắt, không biết đối phương là ai, đang ở đâu nhưng cô vẫn cứ chờ đợi trong vô vọng như thế.
Cuộc đời cô vốn dĩ là một điều kì lạ, nay đến ý trung nhân còn kì lạ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./loi-nguyen-trang-mau/chuong-77.html.]
Quả đúng kì lạ, hai người họ vậy mà có thể làm quen với nhau.
Sau đó Đỗ U Tịch mới biết người mà cô mong chờ quả thật là đại điện Diêm vương của Địa phủ, là một con thần long ngàn năm. Bọn họ cứ thế từng chút từng chút nhích lại gần nhau, cứ thế đã trở thành một đôi. Đỗ U Tịch vốn dĩ vui mừng, cô cứ nghĩ rằng bọn họ rồi đây sẽ giúp đỡ được rất nhiều người. Bởi vì trước đây cô có lòng nhưng không đủ sức, một thân phàm chỉ có chút pháp lực nhỏ bé không gánh nổi chuyện lớn. Nhưng nay đã có người cô yêu là một vị thần...
Quả nhiên, bản tính của Diêm vương vốn hợp với địa vị của hắn. Đỗ U Tịch lần đầu tiên trong cuộc đời hai mươi làm người cô cảm thấy hối hận vì có được Thiên Địa nhãn. Cô đã nhìn thấy cái không nên thấy, thấy người đàn ông mà cô mong mỏi và đem lòng yêu là một kẻ có dã tâm. Hắn vốn không yêu cô, hắn chỉ muốn lợi dụng đôi mắt của cô để thực hiện kế hoạch đen tối của hắn. Hắn muốn g.i.ế.c hết tất cả, sau đó biến ba cõi thành Địa ngục và bóng tối sẽ bao trùm vĩnh viễn.
Đỗ U Tịch đã dung túng cho tình yêu của mình, mở to mắt nhìn Diêm vương Địa Chí g.i.ế.c người vô tội. Cô dằn vặt đến cùng cực, đêm gặp ác mộng không thể ngủ. Quả nhiên không lâu sau đó, vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, Diêm vương Địa Chí đã đưa ra một lời thỉnh cầu. Đỗ U Tịch thức dậy sớm như thường lệ, mặt không cảm xúc nghe hắn thỉnh cầu.
“U Tịch, nàng hãy cùng ta xây nên bá nghiệp, lập ra tân thế giới, cùng làm chủ Thiên Địa.”
Đỗ U Tịch nghe trái tim như đang bị ai đó bóp đến vỡ vụn. Cuối cùng ngày này cũng đến, đến thật là nhanh. Cô cắn răng, nhả ra hai chữ: “Không được!”
Diêm vương Địa Chí lập tức xuống giọng, hắn nắm lấy tay cô tha thiết: “Nàng hãy nghĩ kĩ đi, nàng chỉ là một con người bình thường. Nếu như có Thiên Địa nhãn nhất định sẽ không thể sống lâu được. Nàng hãy giúp ta thống nhất thế giới mới, sau đó ta sẽ có thể thao túng tất cả, cho nàng một sinh mệnh bất tử. Chúng ta sẽ được bên nhau vĩnh viễn, nàng không muốn sao?”
Chết tiệt! Cô lại xiêu lòng.
Nhưng cảm giác đó chỉ trôi qua nhanh chóng, sau đó cô vẫn nhất quyết chối từ: “Ta không cần! Ta không cần sinh mệnh vĩnh hằng. Địa Chí, hãy quay đầu đi, đừng gây nên tội ác nữa. Mệnh của ngươi vốn dĩ không thể làm chủ Thiên Địa.”
Diêm vương Địa Chí buông tay Đỗ U Tịch, từ từ lùi về sau rồi biến ra một con dao. Đỗ U Tịch có thể nhìn ra, con d.a.o đó được làm từ răng của chân thân Địa long. Cô đưa tay ngăn cản: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nàng có biết giấc mơ bá nghiệp của ta xây nên bao lâu rồi hay không. Thiên mệnh ư? Thiên mệnh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta, ta muốn nghịch Thiên. Ta cũng không thể nhìn người ta yêu cứ thế c.h.ế.t yểu trước mặt ta. Chi bằng hiện tại ta bỏ trái tim này đi, cắt đứt quan hệ với nàng.”
Diêm vương Địa Chí chỉ toàn là lời sáo rỗng giả dối. Đỗ U Tịch rơi một giọt nước mắt, là giọt nước mắt của ân hận tột cùng: “Đừng mà, xin ngươi đừng làm như vậy!”
Câu nói này của cô không phải là xót Diêm vương Địa Chí, mà là thương xót của chúng sinh tam giới. Diêm vương Địa Chí bản chất đã tàn độc, vốn chỉ còn lại một trái tim kia kìm hãm. Nếu như hắn mất trái tim rồi, tam giới sẽ thế nào đây?
Diêm vương Địa Chí có lẽ diễn kịch rất giỏi. Hắn bày ra một vẻ đau thấu tâm can mà nói: “Ngay cả nàng cũng không ủng hộ ta, vậy ta cần trái tim này làm gì? Người ta yêu luôn miệng nói yêu ta, nhưng chưa từng ủng hộ ta. Ta mơ bá nghiệp thì có gì sai, ta sinh ra thân phận thấp kém thì có gì sai?”