Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 07
Cập nhật lúc: 2024-11-27 16:03:55
Lượt xem: 78
"Này này này, muốn gì hả? Trút giận qua di động à?"
"Rõ ràng là việc của anh, tại sao lại bắt em phải làm?"
"Đó là chị dâu của cô đấy."
"Thôi đi! Cái con ranh Đàm Hi đó mà cũng xứng để em phải mở miệng gọi là chị dâu à? Anh nói xem rốt cuộc mẹ chúng ta nghĩ cái quái gì thế? Chọn tới chọn lui, cuối cùng lại nhìn trúng con ranh này..."
Nhớ tới dáng vẻ Đàm Hi suốt ngày cúi đầu, cụp mắt, ra vẻ dịu dàng thì Tần Thiên Mỹ lại thấy buồn nôn.
Cứ như trên thế giới này cô ta là đẹp nhất, dịu dàng nhất, còn cố tỏ ra vô cùng ấm ức nhưng vẫn yên lặng, nhẫn nại ấy– mẹ!
"Được rồi, đừng lắm chuyện nữa, anh chuẩn bị gặp khách rồi."
Trong mắt hiện lên vẻ ác độc, nhếch miệng cười: "Anh, chuyện về Đàm Hi anh làm chưa ổn."
"Ý là sao?"
"Đáng lẽ phải nhân cơ hội này đánh c.h.ế.t nó, xong hết mọi chuyện, chẳng phải càng dứt khoát hơn sao? Dù sao Đàm gia cũng bán con gái đi rồi, nếu đã tới Tần gia thì sống hay c.h.ế.t đều do chúng ta quyết định. Đáng tiếc, anh không đủ tàn nhẫn, còn để lại cho cô ta một mạng thoi thóp, hại em trời nóng bức thế này còn phải tới..."
"Thiên Mỹ, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy."
"Anh, ở trước mắt em đừng có giả vờ làm người lương thiện nữa."
Tiếng cười nặng nề như tiếng vĩ cầm rung động: "Chết rồi thì còn gì vui nữa? Còn sống, mới vui."
Dưới lớp độc ác này lại là một lớp độc ác khác.
Tần Thiên Mỹ rùng mình một cái, suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.
Vội vàng ngắt máy, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng đậm.
Giọng điệu của anh Hai thực khác thường, lần nào nhắc tới Đàm Hi cũng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, mất không chế, như thể giữa hai người này có mối hận thù nào đó rất lớn ấy...
Trên thực tế, bọn họ còn chưa cưới nhau được ba tháng nữa.
...
"FREEMORE?" Cầm gói nhỏ màu vàng, Đàm Hi nhíu mày: "Chẳng phải bảo anh mua Space 7 sao?"
Bàng Thiệu Huân nhìn đi chỗ khác, khẽ ho: "Cô gái bán hàng nói đều như nhau cả."
"Giống nhau?" Giọng nói lập tức cao tới quãng tám: "Vậy tôi hỏi anh, Mr. Du với Mr. Jiss có khác nhau không?"
"Cái gì, cơ?" Bàng Thiệu Huân đần mặt ra.
Nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Đừng nói với tôi là anh không biết Durex với Jissbon nhé?"
*Durex - Jissbon: Hai thương hiệu bao cao su.
Đùng–
Hai má người đàn ông đỏ bừng lên.
"Ớ, thẹn à?" Đàm Hi ghé sát lại, phát hiện thằng nhãi này không chỉ đỏ mặt mà cổ cũng hồng lên.
Bàng Thiệu Huân nhìn đi chỗ khác, Đàm Hi từng bước ép sát.
Trong giây lát, một cơn gió mang theo mùi thơm ngát, giương mắt nhìn thì chỉ thấy một đôi đồng tử đen láy.
Trái tim, đập lạc mất nửa nhịp.
Đến khi phản ứng lại được, hơi ngả về sau, có vẻ như muốn chạy trối chết.
Đàm Hi thò tay ra, vạt áo blouse trắng bị kéo tới nhăn nhúm, cô nàng trợn mắt hung tợn–
"Trốn cái gì mà trốn? Tôi là mãnh thú hồng hoang à? Chỉ có tí tẹo tiền đồ thế này thôi sao? Nhát chết!"
"Khụ khụ... Này này, cô buông ra trước đi đã."
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ gần sát trước mặt, làn da tinh tế, thậm chí còn không nhìn thấy rõ lỗ chân lông.
Anh ta rất muốn thử sờ lên xem cảm giác thế nào.
"Ngọ nguậy gì chứ? Ai không biết còn tưởng tôi sàm sỡ anh!"
Cái này chẳng lẽ không tính là sàm sỡ à?
Trán người đàn ông lập tức nổi gân xanh.
Hít sâu, sắc mặt dần lạnh xuống: "Thả, ra."
Đàm Hi bĩu môi, vừa lúc nhìn thấy trong đáy mắt của người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng và nghiêm túc.
Trêu chọc cũng phải có mức độ, cô cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải.
Nhoẻn miệng cười, rụt tay về, giữa đường lại chuyển hướng nắm lấy cằm người đàn ông, ghé sát lại, hơi thở như hoa lan: "Có thấy tôi nghe lời không này..."
Đồng tử co chặt, Bàng Thiệu Huân nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch như trống nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/07.html.]
"Đã mua được đồ cho cô rồi, có dùng hay không là chuyện của cô." Xụ mặt, cúi đầu sửa lại áo blouse, vuốt phẳng hai nếp nhăn.
"Hừ... Mua sai đồ mà còn ra vẻ đúng lý hợp tình thế à?" Cô nàng Đàm bĩu môi: "Nói đi!"
"Nói cái gì?"
"Mr. Du và Mr. Jiss có gì khác nhau?"
"..."
Mặt người đàn ông lại đỏ.
Đàm Hi như hiểu ra: "Anh... Đừng bảo chưa dùng bao giờ đấy nhé?"
"Ra ngoài!" Gầm nhẹ.
"Chà! Thật sự chưa dùng à?"
Bàng Thiệu Huân: "..."
"Tiểu hòa thượng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Mắt to chớp chớp, nhìn chằm chặp vào anh ta, vẻ mặt bỡn cợt không hề che giấu.
Mặt người đàn ông đen như đ.í.t nồi.
Nhưng mà cô nàng nào đó vẫn không buông tha: "Hai mươi sáu? Ba mươi?"
Quả là một con gà giò to xác!
Đàm Hi bị tống ra khỏi văn phòng cùng một đống túi lớn túi nhỏ.
"Khoan đã!"
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, mà Đàm Hi đã bị đẩy ra ngoài hành lang, suýt chút nữa còn ngã lăn ra.
Không phải chỉ là nói thật một câu sao! Bụng dạ hẹp hòi...
"Cô lầu bầu cái gì thế hả?"
"He he he... Không, không có gì."
"Đi từ từ, không tiễn." Nói xong lại làm bộ định đóng cửa.
"Thực ra, đáp án rất đơn giản..."
Động tác của Bàng Thiệu Huân hơi dừng lại, chậm mất nửa nhịp.
"Một dày một mỏng, dù chỉ chênh nhau có không phẩy mấy milimet thôi thì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới..." Âm thanh hơi dừng, hai tròng mắt tự nhiên híp lại, nụ cười càn rỡ bò lên môi: "Ảnh. Hưởng. Khoái. Cảm."
"Cũng giống như gãi không đúng chỗ ngứa và s.ú.n.g thật đạn thật ấy, hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau. Understand?"
...
Đàm Hi ngáp dài, xách đồ đi về phòng bệnh.
Nhớ tới anh chàng "Gà Giò" và gương mặt tuấn tú đỏ như tôm luộc kia thì không khỏi híp mắt cười trộm.
Viêm Hề của ngày xưa, đánh nhau, tán trai, ghẹo gái, cái gì cũng giỏi.
Ai bảo người ba ma quỷ của cô về chầu trời sớm, để lại một khối tài sản kếch xù cho cô tiêu xài, nổi từ đám cậu ấm cô chiêu trong nước, đến lúc ra nước ngoài cũng lại trộn lẫn vào với đám người nổi tiếng, ăn nhậu chơi bời, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Nói dễ nghe một chút thì gọi là phong lưu, ăn chơi trác táng, còn nói khó nghe hơn thì đó chính là vô học, thất nghiệp.
Bắt đầu thay đổi từ lúc nào ư?
Trước mắt hiện lên hình ảnh một thiếu niên mặc quần tây, áo sơ mi trắng, bóng dáng cao lớn, dưới ánh mặt trời, mặt nghiêng như ngọc.
Đẹp tới mức làm người ta kinh hãi, khôi ngô tới mức làm người ta... tự biết xấu hổ.
Ánh mắt trống rỗng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa đinh hương nở rộ ngoài ban công, lay động theo gió, mang theo mùi hương tiến vào cửa sổ.
"Em nói em yêu hoa đinh hương nhất, thì ra tên của em chính là tên nó, một loài hoa thật u buồn..."
"Nữ thần" lập tức biến thành "nữ thần kinh", vừa ca hát vừa nhảy nhót suốt đường đi.
Viêm Hề? Đàm Hi?
Giống nhau cả thôi!
Đời trước chưa ăn chơi tráng tác xong thì đời này tiếp tục!
Chui qua ngàn bụi cây cũng không dính lên thân một chiếc lá – bingo!
Một chân đá văng cửa phòng bệnh, vừa tiến vào vừa hát líu lo: "Trên mộ cũ phủ đầy hoa tươi..."
Xoạch–
Giây tiếp theo, dừng lại, nụ cười tắt ngúm, nhướng mày.
Tần Thiên Mỹ đợi đã gần hai mươi phút, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
Giờ thấy người rồi thì cơn tức trong lòng như tìm được nơi phát ra, không hỏi xanh đỏ đen trắng đã trút một đống lời chửi bới, thóa mạ xuống.