Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 100
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:14:21
Lượt xem: 29
Một loại thì không có nhân tính, một loại thì sở hữu quyền lực to lớn.
Có thể né được thì né thật xa.
Còn bộ dạng cáo mượn oai hùm, sợ tè ra quần kia của Ngụy Cương, tin rằng không có tên buôn lậu nào lại bỏ qua nguy cơ bị bại lộ mà đi trọng dụng hắn, vậy chỉ còn lại cảnh sát thôi.
Với trình độ và thực lực của Ngụy Cương, muốn lăn lộn móc nối làm quen với giới cảnh sát là điều không thể. Nhưng bái một đại ca mới thì chưa chắc đã không được…
Hiển nhiên, phản ứng của A Phi đã trực tiếp chứng minh cho sự suy đoán của Đàm Hi.
Thời buổi bây giờ, không có quan hệ sao có thể lăn lộn được chứ?
"Chị, chị tài giỏi quá!" A Phi tỏ vẻ sùng bái.
Đàm Hi nhìn hắn ta, kết luận rằng, rất khờ, rất đơn thuần, cũng rất ngu.
"Nếu cô đã biết mối quan hệ này thì không nên tự chui đầu vào rọ." Ân Hoán đột nhiên lên tiếng.
"Anh đang cảnh cáo tôi ư?" Đàm Hi cau mày.
"Không, là khuyên nhủ. Dân không đấu với quan, cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi đấy!"
"Nếu tôi cứ làm như thế thì sao?"
"Tự đào hố chôn mình!"
Đàm Hi chìm vào trong suy nghĩ, A Phi nhìn cô, lại nhìn đại ca mình, vài lần muốn nói lại thôi, muốn khuyên, lại không biết nên nói gì.
"Ân Hoán, mặc kệ tôi có báo cảnh sát hay không, chỉ cần đoạn clip này vẫn còn ở trong tay tôi thì ý định của anh không thể thực hiện được."
Ân Hoán trầm mặc, tầm mắt dán chặt vào di động, giấu đi sự sắc bén.
Đàm Hi cong môi: "Tôi biết anh đang nghĩ gì. Thứ này, không chỉ có một bản."
"Cho nên, mục đính của cô là gì?"
"Tôi không hề có mục đích gì cả, chỉ là tôi ghét ở trong tình huống tôi không biết gì, lại bị người ta xem như tấm bia. Trên thế giới này, không có ai không sợ chết, cũng không có ai sẽ cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, phản kháng chỉ là một loại thái độ, dĩ nhiên, nếu như cần thiết, nó cũng có thể trở thành một sự hành động, dẫn tới việc tạo thành một kết quả."
"Cho nên, cô đến để dù dọa tôi?"
"Nói hù dọa thì nghiêm trọng quá, cảnh cáo dễ nghe hơn nhiều."
"Cô muốn tôi làm thế nào?"
"Đó là chuyện của anh, tôi chỉ muốn anh đừng kéo người không liên quan vào chuyện của mình."
Ân Hoán trầm mặc.
A Phi nhăn nhó mặt mày, ánh mắt đầy sự giằng co: "Chị, nếu như thế sẽ khiến cho chị dâu bị bại lộ… Nếu Ngụy Cương biết được, chắc chắn sẽ ra tay với chị ấy để đối phó với anh Hoán."
"Cho nên để bảo vệ cô ấy, vì tôi đáng đời mới bị đẩy ra đúng không?" Ánh mắt của Đàm Hi rất lạnh.
Bị cô nhìn như vậy, cả người A Phi nổi đầy da gà.
"Tôi cũng không có ý đó…" Bất kỳ lời giải thích nào cũng đều không có sức thuyết phục.
"Khi anh quyết định làm như vậy, anh có nghĩ đến cảm nhận của người bị anh tính kế chưa? Mỗi người đều có thứ họ muốn bảo vệ, nhưng không có tư cách lấy việc đó ra làm lý do để tổn thương người khác."
"Chị Đàm, không phải như vậy đâu, chị nghe em…"
"A Phi, để cô ta nói hết."
Đàm Hi cười lạnh: "Người phụ nữ của anh là người, những người phụ nữ khác không phải là người sao? Bản thân mình không bảo vệ được thì muốn kéo người khác ra chắn, đáng tiếc, bà đây không thích điều này!"
Khuôn mặt hắn ta lạnh lùng, môi mỏng như dao, một lúc sau, mới nhả ra hai chữ.
"Xin lỗi!"
Đàm Hi kiềm cơn tức giận, uống hớp trà cho bình tĩnh lại.
"Nói đi, chuyện này anh tính thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/100.html.]
"Mục tiêu cuối cùng của Ngụy Cương là tôi."
Ánh mắt A Phi co lại, chuẩn bị lên tiếng thì Ân Hoán trợn mắt nhìn.
"Anh muốn đi c.h.ế.t à?"
"Hắn ta không dám." Ân Hoán bình tĩnh.
Nhưng không tránh khỏi một trận đòn hung hiểm, hoặc nghiêm trọng hơn có thể là mất tay mất chân.
Đàm Hi không có gì để nói, cô tin Ân Hoán đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Ánh mắt của người này nói cho cô biết, nơi đó cất giấu sự kiêu ngạo không thua kém bất kỳ ai.
Chỉ nhiều chứ không ít.
Đột nhiên, cô muốn biết, người được gọi là "chị dâu nhỏ" kia là ai, rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho người đàn ông trước mắt này một lòng chung thủy, thậm chí không tiếc sự an nguy của bản thân cũng muốn bảo vệ cô ấy bình yên, chu toàn.
"Được!" Đàm Hi đứng lên: "Hi vọng anh nói được làm được."
Dứt lời, xách túi đi ra ngoài.
"Chị Đàm!" A Phi đuổi theo, chắn trước mặt cô: "Anh Hoán không thể đi, anh ấy sẽ bị tên khốn Ngụy Cương g.i.ế.c c.h.ế.t mất!"
"A Phi, không cần cản, để cô ta đi!" Ân Hoán gầm lên.
"Anh Hoán, hà cớ mà anh phải gom hết lỗi sai về mình chứ? Đây không phải là ý kiến của anh, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm! Người đáng c.h.ế.t phải là em…"
Đàm Hi dừng lại: "Ý gì? Nói cho rõ ràng!"
A Phi lùi về sau hai bước, khụy gối thẳng xuống, dập đầu ba cái: "Chị Đàm, xin lỗi, đều là lỗi của em, không liên quan đến anh Hoán."
Hôm đó, sau khi chia tay, A Phi vốn định trở về phòng trọ.
Trên đường đi ngang qua một quán massage chân, ở cái nơi này, đa số đều theo kiểu treo đầu dê bán thịt chó, A Phi uống quá chén, thấy nóng trong người nên muốn tìm một cô để dập lửa.
Không ngạc nhiên khi hắn ta bước vào đó.
Một đêm điên cuồng, được hầu hạ sung sướng thoải mái, trong cơn mưa gió, cộng thêm lúc trước uống đến mức nửa tỉnh nửa say, hắn liền thả lỏng cảnh giác, bị người ta moi móc thông tin cũng không hề nhận ra được.
Thế là vào ngày hôm sau, lúc tính tiền, bị người ta đòi thêm năm mươi tệ phí dịch phụ.
Nhưng không ngờ được, người phụ nữ đó lại là một trong những ả tình nhân của Ngụy Cương, moi được thông tin từ chỗ hắn, sau đó nói lại cho Ngụy Cương nghe.
Kết quả, Đàm Hi bị liên lụy vào một cách vô cớ.
"Chị Đàm, đều là lỗi của em, vừa không giữ được đũng quần, vừa không giữ được cái miệng, chuyện này không hề liên quan đến anh Hoán! Anh ấy thay em gánh lấy đấy…"
Đàm Hi không nói gì, nhưng đầu óc lại xoay chuyện một cách nhanh chóng.
Cô cần thời gian suy nghĩ về độ chân thật và độ đáng tin của những lời A Phi nói.
"Chị Đàm, chị tin em đi. Anh Hoán rất yêu chị dâu, nhưng tuyệt đối sẽ không đùa giỡn với tính mạng của người khác! Nếu anh ấy bảo vệ một người, chắc chắn sẽ đứng chắn ở phía trên cùng!"
Vẫn im lặng như cũ.
Những lời A Phi nói, cô đã tin khoảng 80%. Sự thật thế nào đều đã rõ mồn một, chỉ là thái độ của ai đó…
Đàm Hi liếc mắt nhìn Ân Hoán.
Hắn ta ngồi xoay lưng, không nhìn được nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự quật cường và… bướng bỉnh.
Thật ra, không khó để hiểu cách suy nghĩ của Ân Hoán.
A Phi là người của hắn, đàn em phạm lỗi thì người người làm đại ca như hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Huống hồ, Ngụy Cương muốn xử hắn đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, cộng thêm chuyện ở quán Xuyên Vị tối hôm trước, thù cũ nợ mới, đã gom thành một cục diện cứng ngắc.
Suy cho cùng, A Phi cũng vì đi theo hắn nên mới bị dính vào.
"Anh Hoán, em xin anh nói câu gì đi!" Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này, A Phi lại khóc như một đứa bé.
Hối hận, tự trách, hổ thẹn, các loại cảm xúc như muốn dìm c.h.ế.t hắn.
Giơ tay lên gạt nước mắt, dập đầu một cái thật mạnh về phía Đàm Hi, hắn nói: "Xin lỗi chị Đàm! Em sẽ tìm Ngụy Cương để nói rõ việc này ngay!"