Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 102

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:19:38
Lượt xem: 28

Nói xong, xách túi bỏ đi.

A Phi xấu hổ đến không biết phải làm sao: "Anh Hoán, em… xin lỗi."

"Được rồi, đều là anh em với nhau. Lần sau không được phạm phải sai lầm cấp thấp này nữa, một lần hai lần còn có thể lừa gạt cho qua, nhưng ba lần, bốn lần, cậu có thể bị đá vào tù như chơi."

"Vâng, em hiểu rồi." Lần này, hắn đã bị đá rồi.

Đàm Hi xuống lầu tính tiền, sự tức giận trên khuôn mặt đã được xử lý sạch sẽ, đôi môi lại cong lên như thường, lột tả toàn diện vẻ ngọt ngào đáng yêu của độ tuổi này.

Nếu nhìn sơ qua thì chẳng ai sẽ nghĩ đến một cô gái sạch sẽ thế này lại có dính líu với bọn côn đồ.

Nhưng trên thực tế, vào một phút trước, họ đã ở cùng trong một phòng bao.

"Tổng cộng 158 tệ, xin cảm ơn!"

Đàm Hi rút ra 200 tệ, đưa qua: "Không cần thối, tặng hai chai coca cỡ bự cho người trong phòng, lấy loại lạnh nhé!"

"Vâng, chị đi thong thả."

Đàm Hi cố ý gọi trà nóng, lại tắt máy lạnh đi khi hai người đó bước vào.

Đánh vào lòng người luôn là thượng sách. Một người khi ở trong hoàn cảnh nóng bức, cảm xúc cũng sẽ bành trướng lên, họ sẽ khó mà giữ được lý trí nữa.

Đàm Hi đã dùng một ít thủ đoạn vặt vãnh, nhưng với tiền đề cô phải nắm được điểm yếu của họ, đây mới là điểm mấu chốt trong việc nắm lấy quyền chủ đạo!

"Phì Tử, là tôi đây. Chuyện tôi bảo cậu làm đã tiến triển đến đâu rồi?"

"Đã hỏi qua người ở ba con đường, họ đều nói không phải."

"Ba con đường nào?"

"Đường Đông, đường Tây và đường Vĩnh Hòa."

"Những chỗ đó đều ở hướng nam, thế này đi, cậu đi ngược lại hướng bắc hỏi thăm xem".

"Nhưng hướng nam không phải là chỗ bọn Ngụy Cương thường hoạt động sao?"

"Tôi hỏi cậu, nếu cậu muốn c.h.é.m người ta, cậu sẽ chọn ra tay ở trước cửa nhà mình không?"

"Dĩ nhiên là không! Máu dính đầy nhà thì sao?"

Đàm Hi tìm một quán cà phê ngoài trời: "Một ly mocha… Đấy, chẳng phải là ra rồi sao!"

"Chị, ý của chị là, Ngụy Cương có khả năng sẽ cố ý đến địa bàn của người khác c.h.é.m người ư?"

"Phì Tử, thông minh ra rồi đó!"

"Hi hi hi… cảm ơn chị!"

"Đi đi, nội trong hôm nay tốt nhất có thông tin cho tôi."

"Chị, hỏi thêm một câu, chị bảo em hỏi thăm chuyện này làm gì?"

"Bí mật."

"Hì hì…"

"Chậc, tôi nói này, sao cậu cứ cười ngốc mãi thế? Có gì vui à?"

"He he… em… em muốn cười, sau đó cứ cười thôi, cũng không biết tại sao. Còn nữa, em đã rút tiền từ thẻ ngân hàng ra rồi, lúc nào chị rảnh, để em gửi qua?"

Tiền?

Đàm Hi sửng sốt, lại nghe cậu ta nói: "Tạm thời chỉ có hai vạn, nhưng cuối tháng này công trình sẽ làm xong, chắc có thể lấy thêm hơn một vạn nữa, nếu vẫn không đủ thì chỗ chú và thím em vẫn cón ít tiền tiết kiệm…"

"Phì Tử, cậu… đưa tiền… cho tôi à?" Tỏ vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, mới rút từ ngân hàng ra, đổi ba ngàn thành tiền lẻ cho chị, một cọc mười tệ, một cọc hai mươi tệ, một cọc năm mươi tệ."

Đàm Hi nhớ ra, tối qua người này có nhắc đến chuyện này trong điện thoại, cô nghĩ rằng hắn chỉ nói thế thôi, không ngờ lại làm thật.

Hai vạn tệ, có thể nói là toàn bộ tài sản của hắn.

"Phì Tử à, cậu…" Đàm Hi đột nhiên bí từ.

Cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cái cảm giác này lại được một người xa lạ chưa gặp mặt được hai lần mang đến cho cô, Đàm Hi cảm thấy rất kinh ngạc.

Tuy trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn đến từ việc đền ơn, nhưng có thể làm được tới bước này cũng thật sự rất hiếm có.

"Chị Đàm? Chị? Sao chị không nói gì? Có phải chê ít hay không? Em đi mượn thêm…"

"Không cần đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/102.html.]

"Chị! Chị đừng như thế, tiền có hơi ít thật, nhưng…"

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó. Chuyện này đã có cách giải quyết khác rồi, cậu cứ tập trung làm việc tôi giao cho là được, những chuyện khác không cần lo tới".

Lo cũng vô ích.

"Thật sao? Giải quyết… hết rồi sao?!" Tinh thần của Phì Tử trở nên phấn chấn, cứ như nhìn thấy hoa nở giữa sa mạc, mọi thứ trước mắt trở nên tươi tốt rực rỡ.

Sự kích động liền được bộc lộ qua lời nói.

"Tốt quá! Thật sự tốt quá!"

Đàm Hi vô thức bật cười: "Cậu thật ngốc mà."

"Hì hì…"

Đàm Hi: "Đừng cười nữa, mau làm việc đi!"

"Yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi đứng dậy rời đi, bên kia đường có một cửa hàng máy tính, cô muốn thay con chuột.

"Mẫu này có thể thử không?" Đàm Hi chỉ vào một mẫu trong tủ trưng bày, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ.

"Có thể, xin chị đợi chút!"

Sau đó, đối phương cầm một mẫu dùng thử, Đàm Hi cầm trong tay, cảm giác… rất tuyệt! Một cảm giác hào khí đại sát tứ phương sản sinh ra đầy tự nhiên.

Quả nhiên, đối với một gamer mà nói, chuột chính là nguồn sức mạnh.

"Cô thật sự rất có mắt nhìn đây, đây là Fnatic, bản giới hạn của Sensei."

So với bản gốc màu vàng, cô càng thích bản màu đen, đèn logo ở phần đuôi cũng được đổi thành kí hiệu của Fnatic với màu vàng đất, nhìn đến đâu thích đến đấy.

"Được, lấy nó đi!"

Một tay trả tiền, một tay nhận hàng.

Đột nhiên, một cục mềm mềm đụng vào đùi cô, một chiếc bánh bao sữa di động.

Không đợi cô mở miệng hỏi là đứa bé nhà ai thì con chuột ở trên tay trái của cô không cánh mà bay, không đúng, là bị giật một cái thật mạnh.

Mà người ra tay, chính là một đứa bé nào đó… đang ôm lấy đùi cô không chịu buông tay.

Đàm Hi còn chưa kịp đen mặt, chỉ thấy khuôn mặt bé bỏng kia ngẩng đầu lên, cùng với con chuột nó vừa cướp được từ tay cô.

"Cái này… là của em!" Giọng nói bé bỏng ngọt ngào, diễu võ giương oai.

Đàm Hi nhanh tay hơn, giật con chuột về: "Bé à, chị vừa trả tiền xong, lúc nào lại thành của nhóc rồi hả?"

"Chú Ba! Chú Ba! Có người xấu! Phụ nữ xấu xa!"

Người xung quay vây lại, thì thầm với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ, đều là những người đến để hóng chuyện.

"Hu hu… Chú Ba! Hàng Hàng ở đây! Có người xấu nè! Cướp chuột của Hàng Hàng!" Thằng nhóc vừa gào thét vừa giậm chân, giơ tay ra giữ lấy tay của Đàm Hi.

Chiều cao quyết định khoảng cách, tóm lại, dù cho thằng bé có nhảy đến n lần thì cũng không thể với được tới tay của cái người dài như cột điện trước mặt mình.

"Này, nhóc là châu chấu đấy à?" Nhảy nhảy nhảy.

"Hừ! Người phụ nữ xấu xa!"

Giọng điệu này, hình như có hơi quen quen…

Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, nhìn bánh bao nhỏ từ trên xuống dưới hết một lần, Đàm Hi chớp mắt, lại chớp mắt, trời ạ…

Ngay lúc mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt nhỏ cũng xoay xoay nhìn lại mắt to.

"Ồ! Tôi biết rồi!" Châu chấu con nhảy một cái thật cao, cao hơn các lần trước: "Là chị! Chính là mụ điên kia! Chị cướp kẹo bông của tôi..."

Đầu Đàm Hi đầy vạch đen, không sai, chính là tên nhóc ranh kẹo bông đã hại cô phải xông vào toilet nam.

Tiêu rồi, cô đã tạo phải nghiệt gì thế này…

"Chị còn muốn cướp con chuột của tôi nữa à?!"

Đàm Hi mở miệng, đang chuẩn bị nói chuyện thì một người đàn ông tách quần chúng ra, đi đến trước mặt cô, áo sơ mi quần tây, khí chất tuyệt vời.

"Xin lỗi! Trẻ nhỏ không hiểu chuyện…"

"Chú Ba! Chú Ba! Chính là chị ta, cướp đồ của con!"

"Cố Tử Hàng! Im miệng cho chú! Một lát nữa chút sẽ xử lý con sau!"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Đàm Hi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ đối phương lại trẻ đến thế, trông như một đứa trẻ ấy.

Loading...