Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 105

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:19:44
Lượt xem: 26

"Cô…" Cố Hoài Sâm lên tiếng, nhưng Đàm Hi không nhìn anh ta, xoay người, hòa mình vào dòng người trên phố.

Cuối cùng, bóng dáng cô gái biến mất trong biển người, ngày hè chói chang dường như ít đi một tia sáng, trở nên không còn chói mắt nữa.

Cô nói, không ai nợ ai?

Đàm Hi đứng ở bên đường, sau lưng là cột đèn, cúi người thở dốc.

Giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống theo gò má, cả người cô ướt sũng, áo thun dính chặt vào lưng: "Nóng c.h.ế.t bà mất…"

Cô cũng không biết tại sao lại chạy?

Cũng không ngờ được cơ thể này lại biết chạy đến vậy?

Cô đã băng qua hết mấy con đường, bỏ xa cửa hàng máy tính, nhưng đôi chân không chịu ngừng lại, cứ như… được lắp mô tơ vậy.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Hoài Sâm, đè khớp lên một khuôn mặt khác trong ký ức. Đàm Hi cảm thấy hoa mắt.

Cô nghĩ, chắc mình bị say nắng rồi…

"Ông chủ, cho một chai nước suối lạnh!"

"Ba tệ."

Vặn nắp chai, uống ừng ực, cứ như được sống lại.

Chụm tay lại, tạt nước lên mặt, giọt nước chảy từ mặt vào trong cổ áo làm phần n.g.ự.c áo bị ướt nhanh chóng.

May mà áo đủ rộng, không đến nỗi dính hết vào người.

Thật ra, dù có dính cũng chẳng có vấn đề gì, ướt sũng gặp phải vòng một 32B thì mấy cái mỹ cảm và gợi cảm đều bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Lục Tổng khách sáo quá, phiền anh phải đi cùng, thật sự khiến tôi thấy thật hổ thẹn." Lâm Bác Đường cười như gió xuân, nếu là người quen thì có thể phát hiện ra, dưới nụ cười giả vờ mạnh bạo này là sự kinh hãi khó có thể che giấu được.

"Cục trưởng Lâm nặng lời rồi!" Nói xong, lấy bật lửa ra để châm thuốc, lơ luôn bàn tay đang giơ về phía mình.

Thư ký Trần tiến lên, tự nhiên tiếp lấy, Lâm Bác Đường cười và bắt tay với anh ta, hai người nói chuyện, chào hỏi một lúc, trông khá là vui vẻ.

"… Cục trưởng Lâm, anh thấy tỷ lệ hóa xanh của mảnh đất Bình Luật của Lục Thị…" Trần Khải nói ra một nửa, giữ lại một nữa, người thông minh không cần nhiều lời, nói một chút thôi là đủ.

Lâm Bác Đường xua tay, cười càng sảng khoái: "Vấn đề nhỏ thôi, cứ giao cho tôi. Ngày mai ra một quyết định, kêu cấp dưới thẩm tra nhanh chóng, đảm bảo sẽ không làm chậm trễ đến việc gọi thầu của Lục Thị."

"Vậy nhờ cả vào anh."

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi!"

Bắt tay nhau, Trần Khải nhét tờ chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn vào lòng bàn tay anh ta, Lâm Bác Đường yên lặng nhận lấy.

Nhìn nhau cười, mọi người đều hiểu ý nhau mồn một.

"Lục Tổng, thư ký Trần, xin cáo từ!"

"Cục trưởng Lâm đi thong thả."

Lục Chinh không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn vào một nơi ở phía trước, chân mày nhíu chặt.

Đàm Hi khom nửa người, lúc đang kéo cổ áo ra thì bị tập kích.

Cổ tay trái bị túm lấy, chai nước suối rơi xuống đất, nước b.ắ.n lên tung tóe, Đàm Hi tức giận: "Mẹ nó, mày là ai…"

Ngẩng đầu được một nửa, lời nói dừng lại bên miệng, cả người cô cứng đờ, duy trì tư thế khom nửa người, tay phải vẫn đang kéo cổ áo.

Ngơ ngác, ngẩn người, đờ đẫn.

Anh đứng trước mặt cô, rất gần, miệng đang ngậm điếu thuốc, áo khoác nằm yên trên cánh tay, ống quần tây thẳng tắp, cứ như dùng d.a.o cắt ra.

Áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, không có cà vạt hay nơ, trong sự lộn xộn xen lẫn vẻ gợi cảm đầy phóng túng.

Anh đứng đó, cô khom người.

Tầm mắt của Đàm Hi vừa hay có thể ngắm nhìn được chiếc cằm tinh tế của anh vào mắt, hầu kết cử động lên xuống.

Cô không kiềm được bèn l.i.ế.m môi, trong lòng có một con thú đang kêu gào, nhất thời nhìn anh đầy mê đắm.

Vốn dĩ Lục Chinh không chắc là cô, không những đứng xa lại còn cúi đầu suốt, nhưng càng nhìn càng thấy quen, nhất là cái khí thế kia, động tác uống nước còn thô hơn đàn ông, e rằng chẳng có mấy cô gái dám rửa mặt ngay trên đường giống cô, còn học cái trò kéo cổ áo cho gió lùa vào nữa chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/105.html.]

Rõ ràng mặt mày con ch.ó con này không tệ, vóc người lại cao, tuy n.g.ự.c hơi nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến chiếc chân dài, vậy mà cứ đứng ngay đầu đường, như một đóa hoa yêu kiều của mùa hè, trêu ong ghẹo bướm.

Những người đi ngang qua cô, không ai không quay đầu lại nhìn.

Từ góc Lục Chinh đứng có thể nhìn thấy hai quả đào nhỏ được gói trong áo n.g.ự.c màu đen thông qua cổ áo đang bi kéo ra.

Không đủ màu mỡ, nhưng hình dáng trông lại rất thích mắt.

Nảy sinh tâm niệm, đầu ngón tay khẽ run lên, thậm chí có niềm thôi thúc muốn dùng lòng bàn tay của mình tỉ mỉ vuốt ve chúng.

Anh cảm thấy mình bị ma nhập rồi…

"Chậc, mắt anh nhìn vào đâu đấy hả?" Đàm Hi đứng thẳng người, sự gợi cảm nơi vòng một cũng biến mất theo, không xấu hổ, không giận dữ, mà dùng một ánh mắt chế giễu nhìn anh.

Lục Chinh không vội đáp mà tiến về trước, thu hẹp khoảng cách của hai người.

Đàm Hi nhướng mày, khẽ nghiêng người ra sau, anh vươn tay đỡ lấy, bàn tay dán chặt vào eo cô, ôm trọn cả người cô vào lòng.

Dựa vào tai thì thầm: "Không phải cô để lộ ra để tôi xem à?"

Đàm Hi kinh ngạc, cứ như lần đầu quen biết người này, nghiêng đầu nhìn anh, bất ngờ đụng phải đôi con ngươi sâu trầm nghiêm nghị.

"Chẹp, không ngờ anh cũng biến chòng ghẹo con gái đấy chứ nhỉ?"

Ngón trỏ khẽ cử động, vuốt ve bờ eo của Đàm Hi.

"Sao anh lại ở đây?"

"Tiếp khách."

"Ai mà có mặt mũi dữ vậy, có thể khiến anh phải đích thân ra mặt?"

"Người trong công việc làm ăn."

Đàm Hi chớp mắt, ngửi từ n.g.ự.c lên đến cằm, cau mày: "Uống rượu rồi?"

"Không say."

"Người say mới nói bản thân mình không say."

"Cho nên cô cảm thấy tôi say rồi?" Trong mắt của anh là một mảnh đen nhánh.

Đàm Hi không hề né tránh mà trừng mắt nhìn lại: "Nếu không, sao cứ nói nhảm suốt vậy?"

"Nói nhảm?"

"Không phải à?"

Bị siết mạnh, Đàm Hi hít vào một ngụm khí lạnh, eo của cô sắp gãy rồi!

"Anh làm gì đó?" Cô bị đau nên khá tức giận, càng giận người này ỷ vào việc uống có vài ly rồi mượn rượu làm càn, thô bạo, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Eo của phụ nữ là để cho anh bóp như thế à?

Đồ ngốc!

"Không thích tôi sờ à?" Anh cười, một lớp sương mù phủ kín mắt, cất lên những lời trêu chọc nhẹ nhàng.

Đấy, say thật rồi!

Nếu là lúc bình thường, sao anh có thể chủ động ôm cô, không dùng một tay đánh bay cô là đã may lắm rồi, còn hy vọng anh có thể phong hoa tuyết nguyệt, thức thời?

Cũng chỉ có uống say mới có thể nhìn thấy một Lục Chinh như thế này.

Biết trêu chọc, biết chơi trò mờ ám, càng đùa giỡn không biết giới hạn, càng khiến người ta mê mẩn từ trong xương cốt.

Vậy… có phải có thể làm một vài chuyện bình thường không dám làm? Lòng Đàm Hi chợt động, tay bắt đầu tiến về trước thăm dò, từ từ tìm kiếm.

Ví dụ…

Lồng n.g.ự.c này cứng quá, còn cường tráng hơn tưởng tượng.

Màu da thật đẹp, là màu trung hòa giữa màu đồng cổ và màu cà phê, màu sắc vừa thích hợp, đậm hơn thì thô mà nhạt hơn thì ẻo lả.

Sống mũi cao dài, cắn một cái cũng khiến cô ê hết răng.

Đàm Hi được nước làm tới, càng ngày càng càn quấy, ánh mắt lóe sáng, còn rực rỡ hơn cả kim cương.

Chắc là do say thật nên Lục Chinh cũng để mặc cô, đôi mắt đen lạnh lại bị sự mơ màng xóa đi những sắc bén thường ngày, xuất hiện vài phần dịu dàng hiếm thấy.

Loading...