Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 109

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:50:04
Lượt xem: 26

"Nhanh như vậy đã được ra viện, xem ra tốc độ phục hồi khá tốt, chúc mừng nhé!"

Dứt lời, chuẩn bị rời đi.

Đấu với thứ cặn bã thấp kém này, Đàm Hi không ham, dù sao chẳng phải thứ gì ghê gớm, g.i.ế.c gà sao phải dùng d.a.o mổ trâu làm gì?

Trong lòng thím Lâm đúng là rất tức giận, hơn nữa toàn là nhắm vào Đàm Hi.

Đầu tiên, người đánh bà ta là bạn của Đàm Hi, cái đứa đầu tóc xanh lè kia hại bà ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại trong bệnh viện.

May mà nhà họ Tần chịu cho tiền thuốc men, số tiền vừa đủ trả đợt đầu tiền mua nhà cho con trai, bên nhà gái vừa nghe sau khi cưới xong là có thể dọn vào nhà mới liền đồng ý ngay. Nghĩ lại trận đòn bà ta chịu không hề lãng phí, trong lòng cũng chẳng tức giận đến thế.

Vốn bà ta định nằm nửa năm trong bệnh viện, đợi khỏi hoàn toàn mới ra, dù sao nhà họ Tần đã chịu bồi thường, thậm chí bà ta còn muốn bị thương nặng hơn, phải nằm viện ba năm năm năm, vừa hay lại tiết kiệm tiền dưỡng già thay cho con trai.

Nói không chừng còn có thể được bồi thường nhiều hơn, nếu thế, chuyện nhà cửa của thằng hai cũng có thể được giải quyết xong.

Vốn dĩ tính toán của thím Lâm rất hay, nhưng cái tin quyền quản lý nhà bếp rơi vào tay thím Vương giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, bỗng chốc đánh tan giấc mộng ban ngày của bà ta.

"Nghe nói có một lần dùng cơm, mợ Hai khen món cật xào của thím Vương làm ngon, bảo cậu Cả và mợ Cả dùng thử, hầy, vừa dùng thử là thấy hợp khẩu vị ngay, chính miệng cậu Cả bảo thím Vương làm thay việc của thím, phụ trách việc nấu nướng của phòng bếp, ngay cả ông chủ và bà chủ đều khen bà ấy nấu ngon…"

Hôm đó, một đứa hầu gái nhiều chuyện mang cơm đến cho bà ta, kết quả blabla một hồi đều khai ra hết.

Lần này, làm sao thím Lâm còn ngồi yên được nữa?

Bà ta ở nhà họ Tần làm công mấy chục năm, việc trong phòng bếp trước giờ đều do bà ta quản lý, cái khác không nói, chỉ riêng việc mua đồ ăn là đã có thể ăn bớt được không ít!

Đó đúng là một công việc béo bở!

Rất nhiều người muốn tham dự vào đều bị thím Lâm đè xuống, không ngờ bà ta vừa nhập viện thì bọn quỷ quái đã bắt đầu thò ra.

Lúc đó, bà ta gọi một cuộc điện thoại cho con trai cả, bảo nó làm thủ tục xuất viện cho mình, sau đó vội vã quay trở lại nhà họ Tần.

Trước đó, bà ta đã cãi vã một lần với thím Vương, hai người có thể làm chủ là Lục Thảo và Sầm Vân Nhi đều không ở nhà.

Đã vậy, vào ngay lúc này, Đàm Hi lại từ bên ngoài trở về…

 

Nếu như không phải do cô ta khen bậy khen bạ thì đời nào cậu Cả lại nhúng tay vào "việc nhỏ" như việc bếp núc chứ?

Nói cho cùng, đều là lỗi của Đàm Hi!

"Mợ Hai không giải thích rõ ràng đã vội vàng rời đi, có phải đã làm chuyện gì hổ thẹn ở bên ngoài hay không?"

Đàm Hi lười để ý bà ta.

Ánh mắt thím Lâm ẩn chứa sự tức giận: "Tóc ướt, chứng tỏ đã từng tắm gội ở bên ngoài! Chỉ là mợ Hai à, sao mợ lại phải tắm gội thế?"

Lần này Đàm Hi đã hiểu.

Người làm xung quanh cũng hiểu, bắt đầu thì thầm bàn tán xôn xao.

Những người tự cho rằng đã che giấu rất tốt nhưng thực tế thì ánh mắt của họ lại nóng bỏng cay nghiệt, khiến cho cơn tức giật Đàm Hi đã cố kìm nén suốt một đường bỗng chốc bùng nổ.

"Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích? Bà là ai? Đòi tôi phải giải thích! Cái loại như bà xứng đáng sao?"

Hỏi liên tiếp vài câu, khí thế mạnh mẽ hùng hồn.

Đôi mày nhướng cao của cô gái mang theo sự kiêu ngạo không cách nào che giấu được, giống như một quả cầu lửa, kẻ nào đụng vào thì kẻ đó sẽ gặp phải xui xẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/109.html.]

Tiếng nghị luận dừng lại, những người xung quanh nhìn nhau, gần đây, mọi người đều đang nói mợ Hai ghê gớm đến cỡ nào, ngay cả người hỉ nộ vô thường như cậu Hai đối mặt với mợ ấy mà còn phải ăn tức vào bụng, lần trước còn suýt chút nữa là bị "vỡ trứng".

Cảnh tượng đó, chỉ có ít người tận mắt nhìn thấy, còn lại đa số mọi người đều chỉ "nghe nói".

Cái thứ như truyền miệng này, vốn dĩ đều bị phóng đại lên rất nhiều, nên có rất nhiều người không tin lắm, nhưng…

Với khí thế trước mắt này, không muốn tin cũng khó!

Mặt mày thím Lâm đỏ bừng, muốn giơ tay ra chỉ vào mặt Đàm Hi.

Kết quả bị sự hung tợn trong ánh mắt của Đàm Hi dọa sợ đến nỗi không nhấc nổi tay.

"Mợ Hai, mợ… quá đáng quá đó!"

"Tôi quá đáng? Tôi quá đáng thế nào hả? Nhà họ Tần cho phép người làm chỉ vào mũi chủ nhân từ khi nào vậy? Nghe nói bà đã ở cái nhà này mấy chục năm rồi, ngay cả chút quy tắc này cũng không hiểu, chẳng lẽ… bà bị mắc chứng đãng trí, cho nên trí nhớ bị suy giảm rồi sao?"

Đàm Hi che miệng, cứ như đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó.

Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đặc sắc không kém.

"Mợ nói bậy! Tôi không bị bệnh đãng trí của người già! Mợ hung dữ như thế, chắc chắn là đã làm chuyện gì đó xấu hổ, tôi không sợ mợ đâu! Đợi bà chủ về, bà ấy sẽ điều tra ra chân tướng, trả sự trong sạch cho tôi!" Thím Lâm giậm chân, cộng thêm vóc người nhỏ gầy của bà ta, nhìn sơ quá trông giống một con khỉ đang nhảy nhót lung tung.

"Ôn ào cái gì đấy? Đứng ở ngoài cổng cũng có thể nghe thấy, có biết phép tắc gì không hả?" Lục Thảo xách túi xách bước vào, lạnh lùng trách mắng, mặt mày trầm xuống.

Giày còn chưa kịp thay đã đi đến giữa hai người, sau khi an ủi thím Lâm xong liền quay qua nhìn con dâu Hai.

"Cô có thân phận gì? Bà ấy có thân phận gì? Không sợ hạ giá bản thân à?"

Đàm Hi chép miệng, trong lòng nói, một con khỉ vừa mới đến, kẻ muốn giở trò khỉ đã không chờ nổi mà xuất hiện luôn rồi.

Chớp chớp mắt, nước mắt dâng lên: "Mẹ, con có bị hạ giá hay không cũng không sao, nhưng…" khịt mũi, tỏ vẻ đau khổ: "Thiên Lâm nhà chúng ta không thể bị mất giá được!"

Câu cuối cùng nói với khí thế ngất trời.

Lục Thảo sửng sốt, thím Lâm ngơ ngác.

"Sao lại dính dáng gì tới Thiên Lâm?"

"Thì do cái bà này, bà ta ám chỉ nói con cắm sừng Thiên Lâm! Mẹ, mẹ nói xem, chuyện này chẳng khác nào có ý định muốn bôi nhọ Thiên Lâm, khiến cả nhà họ Tần ta mất mặt chứ? Nếu ở thời cổ đại, loại người hầu nhiều chuyện như vậy đáng lý phải bị luộc chín lưỡi mới đúng!"

Thím Lâm cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lục Thảo giật mình: "Thím Lâm, thím nói cho rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Bà chủ, bà xem đầu tóc của mợ Hai, đang ướt... ướt…" Thím Lâm chột dạ.

Bà ta làm sao biết Đàm Hi có làm chuyện gì bậy bạ ở bên ngoài không, chẳng qua bà ta chỉ muốn thừa cơ xỉa xói cô mà thôi.

Ánh mắt cay nghiệt, Lục Thảo lạnh mặt ngay lập tức: "Thím Lâm, những lời thế này có thể ăn nói lung tung được sao? Bà có chứng cứ gì không?"

"Bà chủ, tôi… xin lỗi…"

"Được rồi. Chuyện này đến đây là chấm dứt, sau này đừng có nói những lời ngu xuẩn này nữa!"

"Vâng!" Cúi đầu cụp tai, trở nên ngoan ngoãn trong nháy mắt.

"Đi xuống làm việc đi!"

"Đợi đã!" Đàm Hi đột nhiên lên tiếng: "Hình như bà vẫn chưa xin lỗi tôi?"

Thím Lâm lăng lẽ dịch về phía Lục Thảo.

Loading...