Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 121
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:06:13
Lượt xem: 25
"Hi hi hi.." Phì Tử lắc đầu: "Hình như cũng đúng."
"Sau này ít xem mấy cái phim đó đi, chúng toàn cường điệu chủ nghĩa anh hùng, người đâu phải bằng sắt, cậu thử nhảy xuống xe coi có bị ngã c.h.ế.t không?"
"Được, sau này em không xem nữa."
"Phì Tử…" Đàm Hi đột nhiên ngừng cười, nhìn thẳng vào hắn: "Cậu phải nhớ kỹ, không có ai là vô địch, mọi người đều làm bằng m.á.u thịt, trước khi quyết định bất cứ điều gì, đừng nghĩ mình quá can đảm, cũng đừng xem mình là anh hùng cứu thế. Có thể dùng miệng thì đừng ra tay, nếu phải động thủ, thì cậu phải xem tình hình, nếu đối thủ không mạnh hơn cậu thì cậu cứ xử đẹp nó, đánh vào chỗ hiểm, nhưng nếu lỡ đối thủ mạnh hơn cậu thì cậu phải chạy, lúc cần thiết, nhớ phải tìm tới cảnh sát mới được."
Phì Tử không ngốc, Đàm Hi nghiêm túc như vậy, hắn ít nhiều cũng có thể nghe hiểu được đạo lý bên trong đó, trong lòng bỗng ấm lên, vành mắt trở nên đỏ ửng.
"Chị, chị là chị ruột của em… hu hu hu…"
Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét: "Cậu là đàn ông mà không thấy xấu hổ gì hả, còn khóc nữa?"
"Em… em thấy cảm động quá đó mà! Đại ca mà em theo trước đây cứ bắt em xông lên, c.h.é.m g.i.ế.c các kiểu, sau này gặp được anh Hoán, anh ấy dẫn đám lưu manh tụi em tìm công việc, nhận công trình. Bây giờ lại gặp được chị…"
Tuy hắn nói năng hơi lộn xộn nhưng Đàm Hi vẫn hiểu được.
"Phì Tử à, mỗi người đều có thời trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ bởi vì cậu không thể ngông cuồng lên đợc, nên mới đau buồn căm giận đúng không?"
Phì Tử: "…"
"Được rồi được rồi, tuy cậu nặng thật, nhưng cố gắng một chút cũng chưa hẳn là không có hy vọng, vậy nhé ~"
Cảm động, ấm áp gì gì đó đều biến mất hết sạch sẽ.
"Chị, chị đang mỉa mai em."
"Cái này gọi là rèn luyện, cậu đếch hiểu cái gì hết!"
Phì Tử: "…"
Không lâu sau, phục vụ mang món ăn lên, bày đầy một bàn.
"Có phải nhiều quá rồi không?"
Đàm Hi đánh giá hắn: "Không phải là cậu ăn rất khỏe sao?"
Phì Tử điên lên, hắn có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều đến thế!
"Được rồi, mời cậu ăn cơm mà cậu cứ như đau khổ lắm vậy, có kêu cậu phải ăn hết sạch đâu." Đàm Hi bĩu môi, rót hai ly rượu đỏ, đẩy một ly cho cậu ta: "Thử xem?"
"Hi hi hi… thứ này em chưa uống qua bao giờ! Đắt lắm đúng không?"
"Đắt quá chị đây không chi nổi, rẻ lắm."
Phì Tử ồ một tiếng, một ngụm uống sạch, uống cứ như uống Sprite.
May mà Đàm Hi không dùng ly đế cao mà dùng loại ly thủy tinh để uống rượu trắng, khá là kỳ lạ, tuy có hơi thô một chút…
"Chị, những món em không ăn hết có thể gói lại mang về không?"
"Có thể!"
Đàm Hi chẳng ăn bao nhiêu, ngược lại Phì Tử ăn khá nhiều, vừa ăn vừa khen, cứ như hóa thân thành người đại diện.
"Nói xem, cậu đã truyền thông tin qua cho Lôi lão đại bên đó chưa?" Thấy hắn ăn cũng sắp no, Đàm Hi mới lên tiếng hỏi.
Phì Tử lấy tay quệt miệng, lại nốc hết nửa ly rượu vào bụng: "Chị cứ yên tâm, em đã tung tin ra rồi, sớm muộn gì Lôi lão đại cũng sẽ điều tra tới Ngụy Cương, đến lúc đó, he he…"
"Sao cậu móc nối được vậy?"
"Em… quen một cô nàng, làm việc ở Ngân Ổ, bây giờ cô ấy sống… sống cũng không tệ, nói chuyện cũng hợp."
"Cô nàng?" Đàm Hi nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn, cong môi: "Cậu và cô ta…"
"Hả? Không có! Tụi em không có gì hết! Cô ấy xinh lắm, sao có thể để ý đến em được…"
"Vậy cậu cho tiền cô ta rồi?"
Phì Tử chậm chạp: "Không ạ!"
"Thế tại sao cô ta lại giúp cậu?"
"Trước đây cô ấy làm việc ở hộp đêm của chỗ chúng em, em từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy nói muốn trả ơn…"
Đàm Hi cau mày, giọng điệu nặng nề hơn: "Cậu có chắc chắn là có thể tin được cô ta không? Sẽ không bán đứng cậu chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/121.html.]
"Sẽ không đâu! Tiểu Huệ không phải loại người đó!"
"Tin cô ta thế sao?"
"Em…"
Đàm Hi hiểu, thì ra có người yên đơn phương, một khi đã yêu thầm, ngay cả mạng cũng đều có thể dâng lên được.
"Chị tin em đi, Tiểu Huệ là một cô gái tốt, làm cái nghề đó cũng là do bị ép đến đường cùng, dù sao em… em cũng tin cô ấy!" Phì Tử bồn chồn đến đỏ cả mặt.
Hắn rất sợ Tiểu Huệ bị tổn thương, dù sao, trong mắt hắn, Đàm Hi là một câu đố, không nhìn rõ được, mơ hồ bí ẩn, còn chứa trong người tính tấn công rất mạnh.
Ngay cả hạng người hung dữ như Ngụy Cương cũng không thoát nổi số phận bị cô ấy chơi chiêu sau lưng, huống chi là một cô gái tay không tấc sắt như Tiểu Huệ.
Thái độ của Phì Tử khiến Đàm Hi vô cùng kinh ngạc.
Thì ra người này không phải không biết nổi giận, chỉ là con tim hắn quá rộng lượng, phần lớn thời gian đều chọn cách nhẫn nhịn, không so đo, nhưng khi đụng vào điểm mấu chốt thì hắn sẽ vung móng vuốt nhọn hoắc của mình ra một cách dứt khoát.
Đàm Hi chẹp miệng, nhìn hắn từ đầu tới chân.
Phì Tử dựng tóc gáy: "Chị… chị nhìn… gì đấy?"
"Nhìn cậu."
"Em?!" Ngón tay chỉ vào mũi, mắt trợn tròn, cười hi hi hai tiếng: "Em có gì đẹp để nhìn đâu?"
"Phì Tử à, lần đầu chị phát hiện ra, thì ra cậu cũng có thể "man" như thế, ồ, man tức là đàn ông đấy"
"Hề hề… thì em vốn dĩ là một người đàn ông mà! Không man thì còn ra gì nữa?"
"Ừ, cậu có giác ngộ này là tốt!"
Được khen, Phì Tử rất vui, hai chân khép lại, giơ tay lên trán sau đó vung ra, một động tác chào kiểu quân đội rất dứt khoát.
"Cảm ơn chị!"
Đàm Hi nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc, vỗ vào bờ vai tròn dày của hắn: "Ráng làm cho tốt, tiền đồ xán lạn!"
"À… chị, chuyện của Tiểu Huệ, chắc chị không để ý đấy chứ?"
"Sao nào, sợ tôi ra tay với cô ta à?" Nhướng mày, cười như không cười.
"Chị, chị không phải loại người đó, em tin chị!"
"Loại người nào?"
Ấp úng nửa ngày, ậm ừ mãi không trả lời được, Phì Tử cắn răng: "Em cũng không nói rõ được, tóm lại, chị không phải là loại người như thế!"
Đàm Hi sờ cằm, không nói gì.
Xem ra, hình tượng của cô vẫn khá là cao lớn…
Nào chỉ cao lớn? Trong mắt Phì Tử, Đàm Hi chính là super woman, cái gì cũng biết, không gì không thể, vô cùng thần bí!
Thậm chí hắn còn đoán rằng, Đàm Hi là bộ đội đặc chủng, bị đồng đội bán đứng, kết quả phải lưu lạc chốn dân gian; hoặc là sát thủ được tổ chức khủng bố quốc tế nào đó huấn luyện ra, không muốn làm cỗ máy g.i.ế.c người nữa nên trốn đi bằng thân thủ của chính mình, từ đó mai danh ẩn tích, trà trộn vào trong thành phố này.
Hắn nói hết những suy nghĩ này cho Đàm Hi nghe, Đàm Hi đánh vào đầu hắn một cái: "Lậm tiểu thuyết rồi phải không? Cút qua bên kia! Bớt nói nhảm cho tôi!"
Cơ thể to lớn lùi lại, mở cửa bỏ chạy: "Chị, uống nhiều rượu quá, đi toilet trước."
"Cút cút cút!" Đàm Hi xua tay: "Nhớ đóng cửa lại."
"Vâng ạ!"
Tiện tay với lấy chai rượu, lắc một cái, không thấy gì; dốc ngược chai lại, lắc tiếp, không còn một giọt.
"Biết uống thật…"
Cốc cốc…
"Vào đi!"
Nhân viên phục vụ cười thân thiết, bưng món cuối cùng lên: Canh cá Tứ Xuyên.
"Chúng tôi đã ăn xong rồi!" Đàm Hi lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay, thấy món ăn, cảm thấy hơi khó chịu.
"Bởi vì phòng bếp đột nhiên xảy ra chút vấn đề, cho nên chậm trễ đôi chút, thật sự rất xin lỗi."