Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 126
Cập nhật lúc: 2025-01-04 00:06:47
Lượt xem: 28
Tống Bạch bĩu môi, bây giờ đã biết lai lịch của ông đây bất phàm rồi chứ gì?
Hừ!
Không có người phụ nữ nào anh ta không đốn ngã được!
Nhưng, vào giây tiếp theo…
"Không ngờ loại người như anh còn có thể cùng họ với vĩ nhân?! Chỉ hi vọng đồng chí Tống Khánh Linh trên trời có linh thiêng, đừng trách móc anh…"
Tống Bạch ngơ ngác.
"Quả nhiên, khuôn mặt méo mó đến cực điểm thì sẽ chẳng có biểu cảm gì hết." Đàm Hi nhìn anh ta, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Tống Bạch: Tôi có thể chọn "go die" (đi chết) không?
Nhân viên trong tiệm đưa mocha tới, cười tươi rói: "Mời quý khách dùng thong thả. Đây là khăn ướt cô cần."
"Ừ, cho anh ta." Chu môi về phía Tống Bạch.
"Thưa anh."
Không phản ứng.
"Anh ơi?"
Lúng túng nhận lấy, xử lý sạch sẽ, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
"Cô có quan hệ gì với anh tôi?"
Đàm Hi ngơ ngác.
"Anh tôi, Lục Chinh ấy." Bổ sung thêm: "Là cái người đưa cô đi vào hôm đó."
"Ồ." Cô nàng nào đó hớp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi hỏi," Nghiến răng: "Hai người có quan hệ gì?"
"Anh thấy chúng tôi có quan hệ gì?" Cô chớp mắt, không nói gì thêm.
"Anh tôi chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào." Ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Còn cô, là ngoại lệ duy nhất tôi thấy."
"Vậy sao?" Khóe môi cong lên, lông mày cong cong, có một mùi hương ngọt ngào lên men trong không khí.
Tống Bạch lại thấy ê răng: "Nhìn dáng vẻ của cô kìa, có buồn nôn không cơ chứ?!"
"So với quả dưa chuột công cộng cứ mở miệng ra là chơi gái thì tôi cảm thấy bản thân mình không được coi là ghê tởm chút nào!"
"Cô sẽ không có cơ hội đâu! Anh ấy không thích loại người như cô."
"Vậy anh ấy thích kiểu nào?" Đàm Hi thấy khá hứng thú, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp.
Tống Bạch vội nghiêng đầu, không dám nhìn thêm, ánh mắt của người phụ nữ này có độc!
"Anh ấy thích dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí."
"Ồ?" Ánh mắt Đàm Hi tối lại: "Có căn cứ gì không?"
"Lúc anh ấy còn nhỏ, thích cùng…" Đột nhiên ngừng lại: "Á à, con nhóc cô muốn moi thông tin từ tôi à, mơ đi!"
Đàm Hi trợ mắt khinh thường: "Không nói thì thôi!"
Đứng dậy, xách túi rời đi.
"Này, anh tôi không ưng cô, còn tôi cảm thấy… khá được, hai chúng ta…"
"Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!"
Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.
"Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!"
Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.
Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.
Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?
Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.
Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?
Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…
"Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …"
Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?
Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?
Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…
Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…
Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/126.html.]
Giơ cổ tay lên, xem giờ, sắp đến thời gian tan ca, Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi.
"Đi đến tập đoàn Lục Thị."
Ngón tay quẹt sáng màn hình, mở giao diện tin nhắn, cái tên "Chàng Ngốc" nghiễm nhiên chiếm lấy đầu bảng.
Đầu ngón tay chạm nhẹ, có hai chữ màu đen nổi bật trên màu nền trắng,
"Không có."
Mắt người già đúng là thâm thiệt đó!
Hôm nay cô không mặc bra, chỉ dùng miến dán ngực.
Nếu nhìn sơ qua chắc chắn sẽ không nhìn ra được, chứng tỏ người này đã xem ít nhất hai lần, hoặc, không chỉ thế…
"Cô gái à, nhìn cô cười vui thế! Đang đi tìm bạn trai ăn lễ đấy à?" Bác lái xe cười ngây ngô, giọng nói đậm mùi địa phương quê mình.
"Ăn lễ ạ?"
"Đúng vậy, mồng 7 tháng 7 Âm lịch, lễ Tình nhân của nước chúng ta. Hôm nay tôi chở vài cặp rồi, nhìn họ ngọt ngào âu yếm khiến cho chú đây nổi hết da gà…"
"…"
"Cô gái à, không biết hôm nay là Thất Tịch à?"
"Bây giờ thì biết rồi."
"Vẫn kịp chuẩn bị quà tặng chứ?"
"Không phải cháu là món quà tốt nhất sao?" Đàm Hi nghiêng đầu, nhìn vào kính chiếu hậu và chớp mắt.
Bác tài xế đỏ mặt: "Hey hey… tuổi, tuổi trẻ thật tuyệt…"
"Anh Khải, tan ca rồi sao anh vẫn còn chăm chỉ thế?" Tiểu Vương gom giấy tờ lại, phân loại phù hợp.
"Chuẩn bị đi rồi à?"
"Vâng, có hẹn đi ăn với bạn gái."
"Thằng nhóc cậu cũng tình cảm gớm đấy nhỉ."
"Khụ, em làm gì biết mấy cái này? Em thà dùng thời gian ăn cơm để xem thêm tài liệu còn đỡ hơn so với việc uống rượu vang chậm rì rì trong nhà hàng. Cũng tại do cô ấy thích, cứ bắt em phải đi ăn lễ, còn phải chuẩn bị quà trước. Mấy hôm nay em sắp phát điên lên rồi!"
"Mừng lễ, lễ gì?"
"Mùng 7 tháng 7 Âm lịch, anh nói xem là lễ gì?"
Trần Khải đột nhiên bật cười: "Bởi mới nói, sao hôm nay cậu dọn dẹp ngăn nắp thế, thì ra là vì sắp hưởng thụ thế giới riêng với bạn gái cơ đấy!"
"Ghen rồi à?"
"Hầy, học được cách trêu chọc anh Khải của cậu rồi đấy hả?"
"Theo em, anh mau tăng tốc, mau mau kiếm một cô, kết hôn sinh con, thuận lý thành chương. Để tránh sau này bản thân 60, 70 tuổi rồi mà con mình mới lên tiểu học, đến lúc đó bị gọi thành ông nội thì khó xử lắm!"
"Nói vòng vo chê tôi già chứ gì?"
"Em đang gấp giùm anh thôi, anh đó, nên hành động là vừa rồi!"
Trần Khải cười xua tay: "Lục Tổng còn không vội, tôi vội làm gì?"
"Nhưng em nghe nói, sáng nay có một mỹ nhân đến cùng với BOSS của chúng ta. Theo em thấy, mùa xuân của Lục Tổng không còn xa nữa đâu, anh cũng nên tranh thủ đi là vừa!"
"Được rồi, được rồi, biến đi, nói nhảm nhiều thế, để dành mà tâm sự với bạn gái nhà cậu."
"Rồi, tại anh không thích nghe đấy thôi… vậy em đi nhé, mai gặp."
Trần Khải lắc đầu, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi…
Đột nhiên, điện thoại bàn đổ chuông.
"Xin chào, đây là văn phòng Lục Tổng, xin hỏi…"
"Tiểu Khải, là tôi. Vẫn chưa tan làm à?"
Trần Khải kinh ngạc: "Phu… phu nhân đổng sự trưởng ạ?"
"Ừ ừ, là tôi. A Chinh còn ở văn phòng không? Bảo thằng bé nghe điện thoại đi." Đàm Thủy Tâm liếc nhìn ông già nào đó đang làm ra vẻ như đang đọc báo trên ghế sô pha, chỉ cảm thấy vừa bó tay vừa buồn cười.
Rõ ràng là quan tâm cháu mình hơn ai hết nhưng vẫn cứ cố chấp giữ thể diện, còn phải ra vẻ trưởng bối, tội nghiệp A Chinh của bà, có lần nào trở về trong yên tĩnh đâu?
Vừa vào cửa là bắt đầu chửi mắng, tốt xấu gì đều lôi ra hết, bảo sao cháu của ông mà đâu có thân thiết với ông!
Không lâu sau, giọng cháu ngoan truyền đến từ đầu dây bên kia, mặt mày bà Lục trở nên rạng rỡ vui vẻ.
"A Chinh, vẫn chưa tan làm à?"
"Phải một lúc nữa ạ."
"Gần đây bận gì sao?"
"Gọi thầu cho khu đất Bình Luật thôi ạ!"
"À, vậy cháu nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, ít thức khuya thôi…"
Đầu dây bên kia trả lời từng câu, không nhanh không chậm, nhẫn nại đến kỳ lạ.