Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 127

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-04 00:06:50
Lượt xem: 19

Lục Giác Dân chọn một ví trí gần với điện thoại, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo nhưng lỗ tai lại dỏng lên rất cao, nghe vợ mình hỏi loạn xạ một hồi, nhưng không câu nào hỏi trúng trọng tâm, ông nghe mà trong lòng nôn nóng không thôi!

Hận không thể nhào tới, giật điện thoại lại tự nói.

Nhưng suy nghĩ lại, hay là thôi, nếu nhào tới như thế thì hạ giá quá!

Không phù hợp với sự nghiêm nghị của đổng sự trưởng Lục như ông đây, chỉ đành cật lực ra hiệu bằng mắt với vợ: Bà hỏi đi chứ!

Bà Lục trừng ngược lại: Có giỏi thì ông tự hỏi đi.

Ông Lục cười: Bà giỏi, bà hỏi đi.

Bà Lục: Vậy còn được.

"A Chinh, tối nay về ăn cơm đi, mùng 7 tháng 7, về ăn lễ!"

"Vâng ạ!"

Bà Lục vui vẻ: "Vậy bà bắt đầu nấu ăn đây, lái xe chú ý an toàn nhé!"

"Vâng ạ!"

Kết thúc cuộc gọi.

Vừa gác máy, nụ cười trên gương mặt của bà lập tức biến mất.

"Thằng nhóc sẽ về chứ?" Hai mắt phát sáng.

Bà ừ một tiếng, nhưng nhìn vẫn thấy có nét u sầu trên gương mặt.

"Không phải cả ngày bà đều trông ngóng nó hay sao? Bây giờ nó sắp về, sao mặt mày nhăn nhó thế kia? Phụ nữ đúng là phiền phức!"

"Này ông già kia, ông có biết nói chuyện không hả? Lúc tôi nhóm củi làm ấm giường, nấu cơm, sinh con cho ông, sao ông không chê tôi phiền đi?"

Dứt lời, hai người đều sửng sốt, không biết bà nhớ đến điều gì, vành mắt ửng hồng, còn ông, vốn lửa giận đang bốc lên cao nhưng vừa nghe đến mấy chữ kia, cả người như sụp xuống, khí thế xung quanh trở nên lặng lẽ và bi thương.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều hiểu sự đau khổ trong mắt đối phương.

Lục Giác Dân đỡ bà ngồi xuống, bà khẽ lau đi nước mắt.

Ông nhìn thấy, hung dữ, quát lên: "Khóc cái gì mà khóc?! Khóc nữa, tôi sẽ…"

Ngẩng đầu lên liếc nhìn ông: "Ông sẽ làm gì?"

"Hừ! Tối nay đừng mơ tới chuyện tôi rửa chân cho bà!"

"Không rửa thì không rửa." Xoay đầu sang hướng khác, cho thối c.h.ế.t ông luôn!

"Thủy Tâm." Ông Lục thở dài: "Đã nhiều năm rồi… A Chinh cũng lớn rồi, đừng nhớ mong những người không thể quay về nữa."

"Những gì ông nói, tôi hiểu, tôi đều hiểu mà…" Bàn tay đầy nếp nhăn lau khoe mắt, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi cứ tuôn ra không ngừng: "Nhưng tôi nhớ con trai, nhớ A Viễn… và con dâu…"

Thân hình ông Lục khẽ run lên, vỗ nhẹ lưng vợ mình, yên lặng an ủi.

Một lúc sau, cảm xúc của hai người đã ổn định lại.

Ông lão tìm chủ đề nói chuyện, muốn làm dịu bầu không khí xuống: "A Chinh sắp trở về, sao trông bà không được vui thế?"

Không nói còn tốt, vừa nhắc đến là lại động vào một tâm sự khác của bà Lục.

"Ông nghĩ xem, hôm nay là ngày gì?"

"Thất Tịch!"

"Thất Tịch thì phải làm gì?"

"Ăn lễ"

Bà Lục: "…"

"Không phải vẫn hay nói là ăn lễ, Thất Tịch không phải lễ à, không thể ăn lễ sao?"

"Vậy ai ăn lễ với ai?!"

Không khí bỗng nhiên im ắng: "… Ngưu Lang và Chức Nữ?"

"Đổng sự trưởng Lục à, cái đầu thông minh của ông đâu rồi? Sống về hưu đừng có sống quá thoải mái…"

Bị vợ mình chỉ vào mũi khinh thường, sắc mặt Lục Giác Dân không tốt lắm, nhưng vừa nghĩ đến… thôi vậy, rộng lượng với bà ấy một lần này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/127.html.]

Ừ, một lần!

"Nếu A Chinh trở về vào ngày thường, tôi chắc chắn sẽ vui. Nhưng nó đồng ý trở về hôm nay, điều này nói lên điều gì? Nó vẫn đang còn độc thân!"

Những người vẫn về nhà vào đêm Thất Tịch, đa số đều là những kẻ độc thân!

Ông Lục đã hiểu, mi tâm cũng nhăn lại và bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ông vẫn còn đợi bế chắt đây, nếu cứ kéo dài như thế, không biết ngày tháng năm nào mới có thể ôm được?

Phải nghĩ ra cách…

Bà Lục cũng nôn nóng, nhà họ Lục vốn ít người, nhìn sang đứa cháu trai độc nhất như Lục Chinh, nếu mà nó cứ kéo dài thời gian không chịu kết hôn, vậy mới thật sự khó giải quyết.

"Bây giờ tôi chỉ mong A Chinh có thể dắt một cô gái trở về, tướng mạo, gia thế gì đó đều không quan trọng, nó thích và chịu kết hôn là được…"

Bên này, hai cụ già đang lo đến sốt vó.

Bên kia, Lục Chinh dọn dẹp tan tầm, chuẩn bị về nhà.

"Lục Tổng, về sao?"

"Ừ. Đừng làm quá khuya."

Trần Khải giật mình, hôm nay BOSS lại quan tâm anh ta cơ á? Có khi nào sắp đổ mưa m.á.u không thế?

Trước khi vào thang máy, Lục Chinh suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: "Bà nội hay gọi điện thoại kiểm tra công việc vào mọi lúc."

Giật mình!

Anh ta đã nói mà, BOSS Lục đổi tính hồi nào vậy chứ, loay hoay nửa ngày trời, hóa ra là phu nhân đổng sự trưởng...

Hey, bà Lục quá dễ gần, mỗi lần kêu "Tiểu Khải" đến mức có thể khiến anh ta cảm động cả nửa ngày trời.

Thật bình dị, dễ gần.

Lục Chinh vào thang máy, ấn nút tầng 1, thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, cửa vừa mở là đối diện ngay với chỗ đỗ xe của mình.

Nhưng… dường như hôm nay có gì đó khác thường.

Ngừng bước.

Xe vẫn ở chỗ đó, chiếc Land Rover được để ở đó vẫn là chiếc Land Rover của anh, nhưng cái thứ thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu xe là gì vậy?

Sự cảnh giác của người quân nhân bỗng chốc ùa về, không đợi đến khi anh từ đuôi xe đi vòng đến đầu xe, một cái đầu đen thui bỗng ló ra, tay chống cằm, đôi con ngươi chớp động.

Cô nằm trên đầu xe, những cánh hoa hồng Champagne trải đầy dưới thân cô đầy ưu nhã, vẫn là chiếc áo sơ mi sọc trắng đen trong tấm hình nọ, hai chân đan vào nhau, co lại, lắc lư, đôi mắt cá chân trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện nương theo động tác của cô.

Lúc này, trong đôi mắt sáng long lanh ấy, chỉ có anh.

"Yêu anh, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của em; Nhớ anh, là sự đau khổ ngọt ngào nhất; Ở bên anh, là sự kiêu ngạo của em; Không có anh, em giống như một con thuyền mất đi phương hướng…"

Từng câu từng chữ, chảy xuôi trong yên lặng.

Thế giới yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt đã qua cả vạn năm.

Cô gái ấy nhìn anh mỉm cười, đôi mắt ấy trong veo như suối, sạch sẽ đến bất ngờ.

Cô nghiêm túc, cố chấp, sôi nổi, như mặt trời nhỏ luôn luôn tỏa nắng!

Lục Chinh đứng nguyên tại chỗ, trong lồng n.g.ự.c như có thứ gì đó đang đập liên hồi, từng chút từng chút một, nó như bị một sức mạnh vô hình níu lại, kéo vào nơi vực sâu, còn anh lại không có sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân rơi vào con đường... vạn kiếp bất phục!

"Thích không?" Vung tay, cánh hoa rơi như mưa.

Cô bò dậy, đứng trên đầu xe, ánh mắt bễ nghễ, cằm hơi hất lên, như một nữ hoàng đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Cô nói: "Em tặng anh hoa hồng Champagne. Mười hai đóa, ý nghĩa là, tình yêu dành cho anh luôn tăng lên từng ngày."

Anh chăm chú nhìn cô, tư thế ngước nhìn, con ngươi trầm sâu đến vô tận.

Đàm Hi không né, cứ như thế nhìn vào trong mắt anh.

Anh lạnh, cô nóng, cuộc đối đầu im lặng chính thức khai màn, cuối cùng, khi đôi mắt đầy sương mù bắt đầu tích nước, anh đầu hàng nhận thua.

"Xuống đi." Giọng hơi khàn, cổ họng như nghẹn lại.

"Anh vẫn chưa nói là có thích hay không?"

Ánh mắt anh khẽ sáng: "Đoạn vừa rồi… là gì?"

"Yêu anh, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của em; Nhớ anh, là sự đau khổ ngọt ngào nhất; Ở bên anh, là sự kiêu ngạo của em; Không có anh, em giống như một con thuyền mất đi phương hướng."

Loading...