Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 128
Cập nhật lúc: 2025-01-04 00:06:52
Lượt xem: 20
Đàm Hi đọc lại một lần nữa, nhìn anh: "Là đoạn này hả?"
"Ừ."
"Ngôn ngữ của hoa hồng Champagne." Ngừng lại: "Ý nghĩa tổng kết lại là… EM CHỈ CHUNG TÌNH VỚI ANH."
Cái cảm giác bị kéo vào vực sâu lại ùa tới, không cho anh bất kỳ thời gian chuẩn bị nào, lần đầu tiên, Lục Nhị gia đã quen với sóng to gió lớn lại cảm thấy hoảng loạn.
Ánh mắt muốn né tránh, nhưng không kịp.
Trong mắt Đàm Hi, điều đó không khác gì việc chạy trối chết, cô nhếch môi, khẽ cười.
Thì ra, cũng có lúc anh lóng ngóng tay chân.
"Lục Chinh!" Dứt khoát lên tiếng, không mang theo bất kỳ sự mềm mại nào, nhẹ nhàng dứt khoát, sạch sẽ tiêu sái, giống như con người cô!
Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô, hoặc… ngay từ cái lúc cửa thang máy mở ra, mọi sự chú ý của anh chưa bao giờ rời xa cô gái trước mắt này.
Cô nói: "Anh nhất định phải đỡ được em đấy."
Sau đó, giang hai tay ra, nghiêng người đổ về trước.
Ngay khoảng khắc đó, con tim anh như muốn rớt ra ngoài, hành động nhanh hơn lý trí, cơ thể nhỏ mềm rơi vào trong lòng, như con thiêu thân bất chấp tất cả lao đầu vào ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Tia sáng tín ngưỡng, chớp động trong đáy mắt cô.
"Đồ điên!" Anh mắng, nhưng tay lại ôm chặt theo phản xạ.
Nếu như anh chậm một bước hoặc phản xạ lại không kịp, thì hậu quả…
"Mẹ kiếp! Em dám thật đấy à?"
Lơ đi ánh mắt đầy lửa giận của anh, được voi đòi tiên, ôm lấy cổ anh, Đàm Hi vùi mặt vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, khẽ cọ.
Lười biếng như một chú mèo.
Cô nói: "Biết chắc anh sẽ đón được em mà."
Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, đây là lần đầu Đàm Hi nghe thấy anh cười, giống như rượu được lên men, mang theo mùi thơm ngào ngạt tinh khiết.
"Em tin tưởng tôi thế sao?"
"Ừ!" Không hề do dự.
"Không sợ gãy chân gãy tay à?"
"Sợ gì chứ? Gãy tay thì kêu anh bưng nước bón cơm, gãy chân thì bắt anh bế em cả đời! Dù sao, không thể nào thoát được đâu!"
"Bây giờ tôi đón được rồi, cho nên, em không còn cơ hội ăn vạ tôi được nữa."
"Điều này chứng minh rằng, anh lo cho em."
Anh dời tầm mắt, ho nhẹ, hầu kết di chuyển lên xuống.
"Sao, xấu hổ à? Không thừa nhận?" Đàm Hi nhận, nhìn thẳng vào anh, đôi chân khẽ lắc lư.
Lục Chinh muốn thả cô xuống.
"Không muốn!"
"Đừng quậy nữa!"
"Em không có quậy, ôm thêm một chút thôi… một chút xíu thôi…"
Anh cười khổ, không biết phải làm sao với cô.
Sao anh lại dính vào mối tai họa này chứ?
"Lục Chinh, có phải anh đã để ý em từ lâu rồi phải không?"
"…"
"Cố ý làm mặt lạnh là vì muốn dụ dỗ em à?"
"…"
"Có đôi lúc, bản thân em cũng không hiểu được, tại sao em lại thích một cái Chày Gỗ như anh chứ?"
Vừa nói vừa cọ, bờ môi chạm nhẹ vào áo sơ mi, may mà chất vải màu xanh đen nên không nhìn ra dấu vết gì.
Tay cũng không yên phận, các ngón tay vẽ vòng tròn sau gáy anh, ngón tay mát lạnh, thỉnh thoảng dùng móng tay cào nhẹ, đầy ý triêu chọc.
Nhịp hô hấp của anh chậm lại, con ngươi đen nháy nghiêm nghị trầm xuống.
Người châm lửa thì lại cười ngây thơ như một đứa trẻ không hiểu sự đời, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, dù con tim có cứng đến mức nào đi nữa đều cũng sẽ bất giác mềm mại xuống.
Lục Chinh đặt cô xuống mui xe, Đàm Hi ngồi lên, hai chân giang ra, anh đứng ngay ở giữa.
Tư thế này…
Rất kiều diễm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/128.html.]
Đáng tiếc, gặp phải một tên không hề hiểu phong tình.
"Tôi đưa em về."
Đàm Hi chậm rãi lên tiếng: "Về đâu?"
"Nhà họ Tần."
"Lục Chinh, anh có phải là thằng ngốc không hả?" Cô trừng to mắt, không thể tin được: "Em nói vẫn chưa đủ rõ hay sao? Hay khả năng lĩnh ngộ của anh quá thấp?"
Anh nhắm mắt: "Em nghe tôi nói trước đã..."
"Không nghe! Không nghe! Chân trước vừa tặng hoa hồng Champagne cho anh, chân sau anh liền muốn đẩy em ra? Lục Chinh, chỗ này của anh..." Đàm Hi giơ tay ra, ngón tay trắng nõn chọt vào vị trí con tim của anh: "Làm bằng sắt sao?"
"Nếu không muốn nhận thì ai bảo anh bế em? Bế rồi lại muốn vứt, bà đây dễ trêu chọc thế sao? Em nói cho anh biết, không có cửa đó đâu!"
"Đàm Hi, em có thể nghe tôi nói hết được không?" Lục Chinh vừa tức vừa buồn cười.
Cái miệng nhỏ giống y như hạt đậu, lốp đốp lốp đốp, không hề cho anh một tí cơ hội để chen miệng vào.
"Hừ!" Nâng mí mắt lên: "Anh muốn nói gì?"
Anh trầm ngâm, ánh mắt khi sáng khi tối, một lúc sau: "Em… có chắc chắn không phải là đùa vui không?"
"Lục Chinh, trông em rất ham chơi sao?"
Gật đầu, bộ dáng nghiêm túc.
Đàm Hi: "…"
"Nếu em chỉ vì nhàm chán muốn tìm thú vui thì tôi không có thời gian để điên với em."
Ánh mắt của anh có một sự sắc bén hiểu rõ lòng người, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, đ.â.m thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn.
Ánh mắt Đàm Hi khẽ sáng: "Thế… nếu như em nghiêm túc, không phải dạng chơi đùa…"
"Nhóc con, suy nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời."
Cô cử động cánh môi, những lời vốn nên hùng hồn nói ra, nhưng dưới cái nhìn nghiêm túc ấy, đột nhiên trở nên khó thể mở lời.
Nghiêm túc sao?
Thế nào mới gọi là nghiêm túc?
Đàm Hi không phủ nhận, lúc mới bắt đầu chẳng qua chỉ là do thấy tò mò về Lục Chinh, bởi vì từng thấy "thằng em" của anh nên khi nói chuyện mới quen cái tính thô sơ ẩu tả.
Sau đó, sự tò mò từ từ biến thành sự thích thú ác ý, cô muốn ép anh nói nhiều, khiến anh tức điên, muốn đánh vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng trên khuôn mặt anh.
Dần dần, sự thích thú đó mang thêm dã tâm muốn chinh phục.
Sự thờ ơ của anh khiến cho cô càng gặp phải khó khăn càng thêm dũng cảm, cứ như việc chinh phục được người đàn ông này đã trở thành mục tiêu định trước của cô, chưa đạt được, chưa ngừng lại.
Hôm nay, anh hỏi cô, cô có nghiêm túc không?
"Tôi… không biết nữa."
Lục Chinh không có biểu cảm gì, dường như đã dự liệu được từ trước.
Anh vươn tay ra, bế người từ trên mui xe xuống: "Đi thôi."
Đàm Hi kéo ống tay áo của anh: "Em không cần biết, hôm nay là ngày lễ, anh phải mời em ăn cơm."
Cô thật sự không muốn trở về nhà họ Tần, đối diện với khuôn mặt âm trầm khó ưa của Tần Thiên Lâm, và còn những lời bắt bẻ làm khó của Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ.
"Lên xe."
Đàm Hi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tội nghiệp không thôi.
"Dẫn em đi ăn cơm." Trong mắt chỉ có sự bất lực.
Chân mày Đàm Hi nhướng lên, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Anh khởi động động cơ, chiếc Land Rover cao to chạy ra khỏi bãi đỗ xe, vững vàng tiến vào đường lớn.
"Muốn ăn gì?"
Đàm Hi l.i.ế.m môi: "Ăn lẩu nhé?"
"Được."
Hai người ăn ý không nhắc đến vấn đề "nghiêm túc" và "đùa giỡn", Lục Chinh muốn cô nhóc này thấy khó mà lui, Đàm Hi lại định dùng hành động trực tiếp chứng minh cho lão già này xem!
Mỗi người mang trong mình một suy nghĩ riêng, nhưng bên ngoài trông khá là hài hòa ăn ý.
Dù sao, cũng đều đã động tâm…
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa một quán lẩu.
Bảng hiểu nền đen chữ vàng, bốn chữ "Quán Lẩu Dư Béo" như rồng bay phượng múa.
Lần đầu nhìn thấy một bảng hiệu viết bằng chữ thư pháp.
Dù sao, nét chữ quá rối khiến khách hàng khó đọc ra được, nếu chỉ nhìn sơ qua, rất dễ bị bỏ sót.