Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 129
Cập nhật lúc: 2025-01-04 08:57:45
Lượt xem: 28
Lục Chinh dẫn cô vào, Đàm Hi đi theo anh, vốn ban đầu chỉ kéo ống tay áo của anh, sau này từ từ đổi thành nắm tay anh luôn.
Từ nắm một ngón tay, đến nắm chặt lấy lòng bàn tay anh, cuối cùng là mười ngón tay đan vào nhau, tất cả đều diễn ra kết sức tự nhiên.
Còn Lục Chinh, chỉ hơi khựng lại ngay lúc mới bắt đầu, sau đó thì để mặc cô, không để ý tới nữa.
Đàm Hi mím môi, khóe môi từ từ nhướng lên, cảm nhận sự ấm áp nơi lòng bàn tay của nhau, dần dần hòa hợp, trong lòng cô có một cảm giác ngọt ngào không thể nói lên bằng lời.
Những khớp xương tay của anh hiện rất rõ, còn tay của cô thì thon nhỏ trắng ngần, tuy cô nắm lấy tay anh, nhưng trong anh dường như có ẩn chứa sự bảo hộ dành riêng cho cô.
Vào phòng bao, phục vụ đưa thực đơn lên, Đàm Hi nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Sao bây giờ, món nào em cũng muốn ăn thế này?"
Lục Chinh nhìn cô, trực tiếp đưa ra quyết định, nhanh chóng gọi mười mấy món, Đàm Hi nghe thấy thế, nụ cười ngày càng sáng rỡ.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô cười nũng nịu nhào tới, ôm lấy một cánh tay của anh, lắc nhẹ.
"Anh là con sâu trọng bụng của em đúng không? Sao toàn gọi đúng những món em muốn ăn thôi…"
Anh cười không nói gì.
Tầm mắt của cô cứ nhìn qua nhìn lại vài chỗ, tốt xấu thích ghét gì đều thể hiện hết lên trên mặt, muốn đoán được cũng không khó.
Lên lẩu, châm lửa, món ăn được dọn lên đầy đủ.
Đàm Hi ăn rất vui vẻ, bờ môi cay đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt sáng đến kinh người, như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
"Cậu ơi, cháu muốn ăn cái thứ ở bên cạnh cậu."
"Cái này?"
Cô lắc đầu.
Anh chỉ vào một chiếc đĩa khác
"Vâng vâng, cậu thả vào giúp cháu đi."
Cúi đầu tiếp tục ăn.
Lục Chinh bỗng nhiên thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, đây rõ ràng là một đứa nhóc, sao anh có thể dung túng cho cô xằng bậy, còn kéo bản thân dính vào nữa?
Trong đầu anh chợt hiện lên dáng vẻ lúc cô nằm trên cánh hoa hồng, tay chống cằm, cười tươi như hoa.
Cô không hề che giấu ý đồ của mình với anh, cô bộc lộ hết ra ngoài, vừa huênh hoang vừa to gan, không hề có dấu hiệu chùn bước.
Lục Chinh thấy rất rõ, đã quyết định không để ý đến, nhưng nó cứ làm lay động con tim anh, khiến anh không thể tiếp tục lừa mình dối người.
Thôi vậy, nếu đã động lòng thì cứ cố gắng bảo vệ tốt là được.
Còn về thân phận nhạy cảm của cô, đành phải đi một bước tính một bước…
Miệng Đàm Hi đang bận ăn, nhưng đôi mắt cũng chẳng hề rảnh rỗi khi cứ mải mê nhìn anh.
Thật đẹp trai!
"Ăn đàng hoàng, lo nhìn bát đi!" Lạnh lùng nhắc nhở.
"Không muốn!" Cô cự tuyệt, cáu kỉnh: "Anh đẹp thật."
Lục Chinh bị sặc khói thuốc lá: "Khụ khụ…"
"Xấu hổ à?" Chớp mắt: "Đàn ông trong nóng ngoài lạnh đúng là gợi cảm nhất."
Lại một cơn ho nữa, nhận lấy ly trà lạnh của cô đưa qua, uống vài hớp mới bình tĩnh lại được, tiện thể dập luôn điếu thuốc.
Cái miệng kia rất gợi đòn, đây không phải là lần đầu Lục Chinh biết điều này, nhưng không vội, về sau còn có nhiều thời gian.
"Sau này ít hút thuốc thôi." Đàm Hi nhăn mày, đang nhai một họng thức ăn, vậy mà cũng cố gắng bày ra một bộ dạng nghiêm túc.
Anh không nói "được", cũng không nói "không được", một lúc sau: "Tại sao?"
"Em quan tâm anh! Còn nữa, nicotin sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t t*ng trùng, anh cũng sắp biến thành lão thịt khô rồi, phải chú ý bảo dưỡng, lỡ đâu…" Không sinh được con thì rắc rối lắm.
"Hả?" Giọng điệu này có mùi hơi nguy hiểm.
Đàm Hi ngậm miệng kịp thời, cười tươi như hoa, gắp một ít rau hẹ vào bát anh: "Cậu ơi, cậu ăn cái này đi…"
Nhìn dáng vẻ cô không khác gì chân chó sai vặt, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy lên trời thôi.
Sắc mặc Lục Chinh dịu lại, nhưng, giây tiếp theo…
"Hê hê… Hẹ là thứ tốt, tráng dương bổ thận, đảm bảo sẽ bổ sung đủ số lượng t*ng trùng bị nicotin g.i.ế.c chết.
Mặt anh trầm xuống, đen như đáy nồi.
Đàm Hi mím môi cười thầm, lão già này thật buồn cười!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/129.html.]
Nhưng ở một tương lai không xa, cô sẽ cười không nổi nữa…
Ngay cả khóc cũng chẳng có sức.
Khi đó cô mới hiểu, có vài người giỏi cái miệng, còn có vài người lại im ỉm không nói gì.
Vì họ chỉ biết… làm!
Ăn được một nửa bữa, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Anh gọi thêm món à?" Đàm Hi cắn một viên thịt, nói năng không rõ ràng.
Lục Chinh không trả lời cô, đáp một tiếng: "Vào đi."
Cửa bị đẩy vào, người đến có chiếc bụng to, cơ thể thấp bé, trên đầu đang đội một chiếc mũ đầu bếp. Giống như một cây nấm màu trắng mới nở, cười trông giống như Phật Di Lặc.
Bỗng nhiên người đó nghiêm mặt, thẳng lưng, vung tay, đi thẳng về trước, làm động tác chào kiểu quân đội.
"Chào lãnh đạo!" Tinh thần phơi phới.
Tay Đàm Hi run lên, thịt viên lăn long lóc trên bàn, há mồm trợn mắt.
Lục Chinh tiến về trước, cười vỗ vai anh ta: "Lâu rồi không gặp."
"Lãnh đạo…" Vành mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.
"Hay hai anh ngồi xuống từ từ ôn lại chuyện xưa đi?" Đàm Hi vừa lên tiếng thì tầm mắt của hai người liền hướng về phía cô.
Anh đầu bếp kinh ngạc, mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người khác.
"Đây là lão Dư, ông chủ quán lẩu."
"Đây là…" Anh nhìn Đàm Hi, ngừng nói.
Đàm Hi nhướng mày, chờ xem anh định giới thiệu ra sao.
"Cháu gái của tôi."
Nở một nụ cười, cô "cháu gái" nào đó đứng dậy: "Chào chú Dư, cháu tên Đàm Hi, chú có thể gọi cháu là Hi Hi như cậu cháu vẫn gọi, đúng không, CẬU ƠI?"
Hai chữ cuối, bị cô nói đầy ẩn ý.
Con tim anh run lên, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua xương cụt, giống như bị sâu gặm.
Ba người ngồi xuống.
Đàm Hi rót hai cốc bia, một cốc giữ lại bên tay, một cốc đưa cho Dư Béo.
"Nào, chú Dư, hai chúng ta cụng một cái! Chúc việc làm ăn của chú ngày càng tốt, khách đến nườm nượp."
Dư Béo giật mình, liếc nhìn Lục Chinh, nhìn thấy anh lạnh mặt không có phản ứng, không khác gì ngày thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhận cốc bia cô gái đưa qua, ngửa đầu uống, uống hết còn lắc vài cái, xác định không còn sót một giọt nào.
"Cô bé này khéo miệng thật đó! Chú Dư xin cảm ơn lời chúc của cháu nhé, chú cạn trước, còn cháu cứ tự nhiên."
"Chú Dư có tửu lượng tốt thật. Trưởng bối đã cạn rồi, cháu sao có thể tùy tiện được." Dứt lời, nâng cốc, ngẩng đầu, uống hết sạch sẽ.
"Giỏi!" Dư Béo vỗ đùi, tinh thần phấn chấn.
Cô bé này đủ nghĩa khí đấy!
Một già một trẻ, nâng ly uống cạn, sau đó ha ha cười lớn.
Còn Lục Chinh ngồi ở giữa giống như một vật trang trí, mặt không cảm xúc.
"Cô bé à, nào nào, ăn thử bò viên này xem, đảm bảo ngon!"
"Ôi! Dai đấy chứ!"
"Dĩ nhiên, hàng Triều Sán chính hiệu, vừa mới được chuyển đến từ phía nam, rất tươi ngon!"
Pặc…
Tiếng bật lửa, châm thuốc.
Đàm Hi khẽ cong môi, đầy ý cười.
Dư Béo như tỉnh mộng, anh ta cứ vui vẻ quên luôn cả Lục Chinh.
"Xem tôi này, cứ đắc ý cái liền quên hình, đáng phạt!" Dứt lời, nốc hết một cốc.
Suy nghĩ rồi đề nghị: "Lục tướng, chúng ta cạn một cốc nhé?" Vừa nói vừa rót bia vào cốc cho anh.
Lục Chinh xua tay, nhả ra một ngụm khói thuốc: "Tôi lái xe tới."
Dư Béo không khuyên nữa, chỉ cười nói: "Ăn đi, ăn đi…"