Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 132
Cập nhật lúc: 2025-01-05 09:20:21
Lượt xem: 22
Ông Lục cũng đứng ngồi không yên, chân cày cau lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t được một con ruồi.
Thấy điện thoại có người nghe, liền nhào tới ngay.
Làm động tác miệng với bà Lục, ra hiệu kêu bà đừng ngẩn ra, hãy làm rõ tình hình trước.
Giơ tay lên lau khóe mắt: "A Chinh à, bây giờ cháu đang ở đâu vậy?"
"Ở bên ngoài ạ."
"Không về à?"
"Vâng, tạm thời có việc bận."
Bà Lục nhìn ông Lục, không đúng! Có chuyện gì đó mờ ám!
Tốt xấu gì cũng là đứa bé hai người một tay nuôi lớn, tuy tính cách của Lục Chinh lạnh lùng, nhưng lại rất có tinh thần trách nhiệm.
Chuyện nào đã đồng ý rồi thì nó sẽ không bao giờ nuốt lời, nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn, bất ngờ có biến, cũng sẽ gọi điện thoại thông báo trước cho người trong nhà, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện bắt trưởng bối phải ngồi đợi như tối nay!
"Xảy ra chuyện gì gấp sao?"
"Không ạ."
"Vậy… cháu đang ở một mình à?"
"… Không phải."
Hai mắt ông bà đột nhiên sáng rực lên, trùng hợp sao lúc này Đàm Hi cũng đang kéo lấy tay anh, kích động nhảy cẫng lên: "Lục Chinh, mau nhìn kìa! Có người b.ắ.n pháo hoa! Màu tím… có cả màu vàng nữa!
Giọng của cô trong trẻo, sáng ngời, giống như cây mía, vừa cắn một cái, nước mía trào ra!
Bà Lục kinh ngạc, ông Lục ngơ ngác.
Đợi đến khi hai người phản ứng lại thì cháu ngoan của họ đã cúp máy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.
Thất thần, buông ống nghe xuống, bà Lục thở dài, ngã người trên sô pha đầy chán nản.
"Ông à, đột nhiên tôi thấy mình già rồi. Không chỉ hoa mắt, bây giờ thính giác cũng có vấn đề. Ngày mai, gọi bác sĩ tới đây một chuyến đi…"
Lục Giác Dân nạt nộ: "Nói bậy gì đấy?! Không phải đã làm kính lão cho bà rồi sao? Lỗ tai bà lại sao thế?"
"Lúc nãy tôi nghe thấy bên chỗ A Chinh có giọng con gái đang gọi nó!"
Khóe miệng ông Lục giật giật, ông vẫn thì vẫn còn khá bình tĩnh.
"Tôi cũng nghe thấy."
"À… cái gì?!" Bà Lục như cá chép lật người, ngồi dậy, chiếc lưng còng xuống đột nhiên trở nên thẳng tắp: "Ông cũng nghe thấy hả?!"
"Có gì mà giật mình thế?"
"Là giọng con gái, đúng chứ?"
Ông Lục gật đầu.
"Cô ấy còn gọi tên A Chinh nhà chúng ta?"
Lại gật đầu.
Bốp…
Hai tay vỗ một cái thật kêu.
"Chắc chắn A Chinh nhà chúng ta đang hẹn hò! Sắp được ôm chắt nội rồi! Ông già, ông có nghe thấy không? Giọng cô bé kia vừa trong vừa sáng, tôi thấy là một cô gái tốt! Còn cười vừa giòn vừa ngọt nữa, chắc chắn tâm tư rất đơn thuần!
"Chưa làm rõ được đầu đuôi câu chuyện mà bà đã nói như đúng rồi!" Ông Lục hừ một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý: "Bà nghĩ rằng thời này còn giống như thời chúng ta hồi đó à? Bây giờ khắp nơi đều có cái cảnh yêu đương xong chia tay, nói không chừng lần này cũng thế…"
"Xùy xùy xùy! Ông ít nói bậy thôi! A Chinh có phẩm hạnh thế nào, chẳng lẽ ông còn không biết? Cháu chúng ta giống kiểu người thích giờ trò lưu manh sao?"
Ông Lục tính nói gì đó, nhưng nghĩ lại, hay là thôi vậy, ông lười phải tranh cãi với bà.
"Thằng nhãi ấy không về, vậy mau ăn dọn cơm thôi, uống trà không cũng thấy no rồi!"
"Haizz, tôi còn nấu một nồi canh ba ba để tẩm bổ cho A Chinh…"
"Được rồi, bưng qua đây, tôi xử lý cho, đảm bảo không lãng phí!"
"Dẹp đi, không có cửa đâu…"
Tinh thần bà Lục trở nên phấn chấn hẳn, phiền muộn đã tiêu tan thành mây khói.
Cháu dâu đấy, bà trông sao trông trăng, cuối cùng cũng đã trông được rồi…
"Có việc à?" Thấy anh cất điện thoại đi, Đàm Hi nhíu mày.
Anh xua tay.
"Lúc nãy, bên đó có người b.ắ.n pháo hoa, nhưng đã bị quản lý đô thị bắt đi rồi, ha ha ha…"
Lục Chinh: "…"
Cười trên nỗi đau của người khác sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/132.html.]
"Lục Chinh, em đã tặng hoa hồng Champagne rồi, sao anh vẫn không có biểu hiện gì thế?"
"Biểu hiện?" Anh ho nhẹ: "Biểu hiện gì?"
Đàm Hi đen mặt, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!
"Vậy tôi tặng hoa hồng đỏ cho em nhé?"
"Không chịu!" hoa hồng Champagne đắt tiền hơn cái kia nhiều, cô dùng hết số tiền thừa trong bóp cũng chỉ mua được 12 bông, dùng hoa hồng đỏ đổi lại á, lỗ c.h.ế.t mất thôi.
"Vậy em muốn gì?"
Đàm Hi đưa mặt lại gần, chỉ vào gò má.
"Ừ, tôi xem thử… không có đồ bẩn, rất sạch sẽ"
"Lục Chinh!"
"Em xác định muốn làm ở đây à?" Nhiều người đang nhìn.
Đàm Hi liếc mắt nhìn anh, mỉm cười: "Không muốn ở đây thì còn muốn ở đâu? Phía sau có một khách sạn, đi không?"
"Khụ khụ…" Chó con lại bắt đầu kiếm chuyện rồi.
"Một câu thôi, có hôn hay không?"
"…"
"Nhanh lên!"
Mi tâm nhăn lại, cơ thịt trên mặt anh bắt đầu giật giật, vẻ mặt vô cùng nhăn nhó.
"Nói anh là Chày Gỗ, anh đúng là chậm chạp thật chứ! Làm cứ như phải lên pháp trường, đủ lắm rồi đấy!"
Cuối cùng, anh lấy hết can đảm tiến tới, nhưng Đàm Hi lại bất ngờ kêu dừng, chạy đến bên cạnh một cặp đôi đang ngọt ngào, hoa tay múa chân.
Lúc trở về, trên tay còn cầm theo một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay.
"Người ta chỉ cho dùng một lần, hôn cho đàng hoàng, nghe thấy chưa hả?!"
Khi gò má truyền đến một cảm giác mềm ấm, Đàm Hi bấm nút chụp, tách….
Ánh sáng lóe lên, lưu giữ khoảnh khắc ấy.
Anh nói: "Nhóc điên, Thất Tịch vui vẻ!"
Điên cả một buổi tối, gần mười giờ, Lục Chinh mới lái xe chở cô về biệt thự Bán Sơn.
Hai người ngồi trong xe, sự im lặng bao trùm cả không gian.
Yên lặng sau cơn náo nhiệt, có một sự khó chịu khiến người ta hít thở không thông, anh nhìn thẳng về phía trước, cô cúi đầu nhắm mắt.
Xe lắc lư tiến về phía trước, chạy đến điểm đích đã được định sẵn, ở nơi đó, Đàm Hi vẫn là Đàm Hi, Lục Chinh vẫn là Lục Chinh, nhưng đứng chung với nhau lại là hai người xa lạ có mối quan hệ họ hàng xa với nhau.
Cô gọi anh là cậu.
Còn anh, không bao giờ nói chuyện với cô.
Thời gian trộm được không bao giờ dài lâu cả, khi sự phồn hoa hạ màn, cuối cũng vẫn phải quay về với hiện thực.
Giống như pháo hoa, dù có rực rỡ đến mấy cũng chỉ có thể nở rộ trong một phút giây, sau đó ngoài trừ một ống giấy đầy mùi thuốc s.ú.n.g thì chẳng còn lại gì.
Trời vẫn tối chứ không bao giờ sáng bừng lên vì ngọn pháo hoa kia.
"Lục Chinh." Giọng cô gái rất bình tĩnh, cánh môi khẽ mím lại, đôi hàng mi khẽ rung: "Anh…"
Dưới màn đêm, đôi mắt đen nháy của anh bình lặng, ngay lúc cô lên tiếng, đôi tay đặt trên vô lăng bất giác siết chặt lại.
"… Có hối hận không?"
Két!
Thắng gấp, người ngã về trước theo quán tính, Đàm Hi nắm lấy tay vịn theo phản xạ, con tim như muốn rớt ra ngoài.
Đầu chiếc Land Rover suýt chút nữa đã đ.â.m vào thanh chắn an toàn bên đường.
Con tim, trở về vị trí cũ.
Giây tiếp theo, không kiềm chế được cơn giận…
"Lục Chinh, anh điên rồi!"
Anh trầm mặc không nhìn cô, tầm mắt xuyên qua lớp kính chắn gió nhìn về một điểm hư không, xa xăm vô bờ.
Một lúc sau: "Hối hận thì sao? Không hối hận thì sao?" Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nhìn đôi gò má căng chặt của anh, Đàm Hi cau mày, người này muốn thế nào đây?
Cô mới lên tiếng nói một câu thì lập tức lật mặt ngay được, đợi đã!
Một tia sáng xẹt qua, dường như Đàm Hi chợt hiểu ra gì đó, giơ tay kéo tay áo của anh: "Giận rồi à?"
Đáp án là khẳng định.
Anh không nói gì, hai tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh trên mu bàn tay thể hiện rõ cơn giận đã được kìm nén của anh.