Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 140

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:17:18
Lượt xem: 23

Chân mày hắn cau lại: "Em uống bia đấy à?"

"Ừ!" Gật đầu thật mạnh: "Uống 1 2 3 4 5…7 chai!"

"Em!"

"Đừng giận… hôm nay em gặp được rất nhiều bạn học cũ, còn… còn có Trương… Ọe!"

Bật dậy, bịt mồm, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

"Ọe…"

Ân Hoán đi theo, vỗ nhẹ vào vai cô, giúp cô thuận khí.

Một lúc sau, Sầm Uất Nhiên mới nôn ra hết sạch, ngã ngồi xuống nền nhà ướt nhẹp, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Mẹ kiếp! Ai bảo em ra ngoài uống bia? Hả?"

Sầm Uất Nhiên bị anh túm lấy vai, lắc mạnh, vốn đã chóng mặt, nay càng chóng mặt hơn.

"Say đến nông nỗi này, mẹ kiếp, em muốn dụ dỗ ai hả? Sợ mấy thằng bạn học của em không có đậu hũ để ăn nên mặt dày dâng lên tận cửa hả?"

"Ân Hoán, anh nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!"

"Anh nói sai sao? Em say ra nông nỗi này, không phải bày ra cho người ta chơi à?!"

"Tôi cho ai chơi hả? Ngoài anh ra, tôi ngủ với thằng đàn ông khác khi nào hả? Lương tâm của anh bị chó tha mất rồi phải không?"

"Hừ, có ngủ hay chưa để ông đây kiểm tra một lát là biết ngay…"

Dứt lời, liền vác người vào trong phòng ngủ, chân đạp vào cửa phòng.

"Ân Hoán, anh làm gì đó? Buông tay…"

"Làm em!"

"Buông ra! Em không muốn…"

"Bây giờ không muốn, đợi lát nữa sẽ phải xin anh muốn thôi! Vợ à, em thật thơm…"

"Em không muốn làm, cái này gọi cưỡng ép!"

"Không muốn cũng phải muốn!"

"Ưm…"

"Ngoan, cho anh kiểm tra một lát, ai dám động vào một cọng lông của em, anh sẽ lấy mạng nó!"

"Ân Hoán, anh dựa vào gì mà cưỡng ép em?"

"Dựa vào việc anh là người đàn ông của em."

"Anh cút…"

"Ngoan, sẽ khiến em sướng…"

"Ân Hoán, đừng ép tôi phải hận anh!"

"Tùy em. Tóm lại cả đời này, em chỉ có thể bị anh cưỡi!"

"Không biết xấu hổ!"

"Anh chỉ cần em là được."

"Ưm…"

Sầm Uất Nhiên không hề có bất kỳ con đường nào để phản kháng lại, chỉ đành tùy hắn muốn làm gì thì làm.

Xong xuôi, hắn châm thuốc, hút từng hơi.

Cô dùng chăn bọc lấy thân, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.

Bàn tay to vươn ra, muốn sờ vào cô, nhưng chỉ cần vừa chạm nhẹ vào, cô gái càng run dữ dội hơn.

"Xin lỗi. Anh không yên tâm em và thằng lớp trưởng gì gì đó…"

"Nên anh cưỡng ép em?"

Ân Hoán hút một ngụm thuốc, nhắm mắt che gì sự u tối đang cuộn trào trong đáy mắt.

"Anh không thích em ra ngoài uống say khướt như thế."

"Vậy lúc anh uống say bét nhè, anh có để ý đến em không?"

"Anh là đàn ông!"

"Cho nên em phải nhẫn nhịn anh, phục tùng anh vô điều kiện? Bao nhiêu năm qua, anh vẫn bá đạo như thế!"

Nụ cười lạnh bò lên khóe môi: "Vợ à, bản thân thấy thoải mái rồi, giờ lại bắt đầu tránh mắng anh, có ý nghĩa gì không?"

"Đó là do anh ép em!"

"Anh ép em rên, ép em phóng túng sao?"

"…"

"Hôm nay là do anh sai." Hắn ta dụi tắt đầu thuốc, chà xát kẽ tay: "Lần sau sẽ không như thế nữa."

"Ân Hoán, tôi không phải là người trong lòng anh, cho nên anh có thể tùy ý chà đạp tôi, đúng không?"

"Em đang nói bậy gì đấy?" Hắn cau mày: "Chà đạp? Sầm Uất Nhiên, em nói rõ cho anh biết, anh chà đạp em thế nào?"

"Em đã nói không muốn, tại sao anh vẫn cưỡng ép em?"

Bực bội cào tóc: "Em cứ muốn nói mãi về chủ đề này à?"

"Hừ, anh đã làm sai, còn cãi lý?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/140.html.]

"Anh đã xin lỗi rồi."

"Được, nếu có một ngày em ngủ với một thằng đàn ông khác, sau đó nói xin lỗi với anh, anh sẽ tha thứ cho em chứ?"

"Ông đây sẽ g.i.ế.c em!"

"… Thôi vậy, không thể nào nói chuyện thông suốt với anh được." Bây giờ ngay cả việc nói chuyện, cô cũng thấy rất tốn sức.

"Nhiên Nhiên…"

"…"

"Anh đi lấy nước lau người giùm em."

Hắn ta xuống giường, xỏ đôi dép lê đi vào nhà vệ sinh, sau đó bưng một thau nước nhỏ trở lại.

"Vợ ơi?"

Cô nằm quay lưng với hắn, không phản ứng.

Ân Hoan suy nghĩ, đi vòng qua bên kia mới phát hiện hai mắt cô nhắm chặt, đã ngủ rồi, nhưng trên mặt vẫn còn vương lệ.

Hắn giơ tay ra lau đi, xúc cảm mát lạnh khiến con tim run lên.

Cúi người, hôn một cái lên trán cô.

"Nhiên Nhiên, xin lỗi. Em chỉ có thể là của anh…"

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, ánh trắng trong vắt.

Ngày hôm sau, khi Sầm Uất Nhiên tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.

Ân Hoán đã không còn ở nhà.

Một bát cháo thịt và một đĩa bánh bao nguội lạnh được đặt trên bàn.

Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị có tin nhắn đến, thời gian là tám giờ hai phút sáng.

Mở ra…

"Trên bàn có đồ ăn sáng, nhớ hâm nóng, ăn xong rồi hãy về trường."

Tim, vì thế mà mềm đi.

Sầm Uất Nhiên đã vô số lần tự mắng bản thân mình mềm yếu, hạ tiện, nhưng vẫn không kiềm chế được việc tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.

Phải làm sao đây?

Cô phải làm sao đây?

Ăn xong bữa sáng, lại dọn dẹp xong xuôi, thấy có đồ bẩn vắt trên sô pha, cô gom thành một cục, vứt vào ngâm trong chậu giặt.

Mười phút sau, nước biến thành màu đỏ.

Sắc mặt Sầm Uất Nhiên lập tức trở nên trắng bệch.

Ân Hoán bị thương sao?!

Vớt đống quần áo đó lên, xem kỹ từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng phát hiện ở vị trí xương sườn bên phải phía dưới của một chiếc áo lót trắng có một vết máu, bởi vì ngâm trong nước, vết m.á.u lan ra, nhuộm cả chậu nước thành màu đỏ.

Khi Đàm Hi thức dậy thì nắng đã chiếu qua mông.

Ánh nắng mặt trời rọi vào từ cửa sổ, sáng rực, chói mắt, cô giơ tay lên che đi.

Trần nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ, nhưng mùi vị vương vấn quanh mũi lại vô cùng quen thuộc, là mùi nước xả tự nhiên trên người Lục Chinh.

Đàm Hi tỉnh táo hẳn, cô đang ở chung cư Bồng Lai, ổ của lão già.

Tối hôm qua, họ hôn nhau, cái tên thô lỗ kia còn cắn cô nữa.

Vươn vai, xuống giường làm vệ sinh, lúc soi gương phát hiện vết thương nơi khóe miệng đã kết vảy, nhưng xung quanh vết thương vẫn còn hơi đỏ, vì thế nhìn rất chói mắt.

Tùy tiện buộc tóc thành hình đuôi ngựa, hất tóc đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không có người, trên bàn có bày thức ăn sáng, một phần sandwich, một ly sữa tươi, cộng thêm một quả trứng chiên.

Chạy lon ton đến chỗ huyền quan, phát hiện giày của anh vẫn còn, Đàm Hi gào lên, chạy về phía thư phòng.

"Lục Chinh! Lục Chinh!"

Anh ngẩng đầu, nhìn cô bằng một ánh mắt kinh ngạc.

Đàm Hi hú lên, nhào vào lòng anh, vội vàng hôn một cái thật kêu vào má anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức, dù là một người nhanh nhạy như Lục Chinh cũng chẳng thể kịp thời phản ứng lại được.

Rầm…

Gập nắp máy tính lại, hình ảnh cũng chấm dứt tại đây.

Sắc mặt của anh không tốt, môi mím chặt lại, con ngươi đen trầm.

"Chó con, nay giỏi rồi à? Sáng sớm đã lên cơn, cút ra ngoài…"

Đàm Hi nhìn người đàn ông đang tức giận trước mắt, cô thấy nghi ngờ, ánh mắt lại khẽ nhìn vào chiếc máy tính kia.

Căng thẳng như thế?

Trừ phi…

"Lục Chinh, đừng nói là anh đang xem phim "con heo" đấy nhé?! Trời ạ, đúng, em biết, vào buổi sáng sớm đàn ông luôn có vài phút hưng phấn, nhưng anh cũng không thể phóng túng giữa ban ngày ban mặt như thế được…"

Dưới sắc mặt ngày càng đen thui của anh, Đàm Hi rụt cổ lại, tự giác ngậm miệng.

"Tự đi ra ngoài hay bị xách ra ngoài, chọn đi."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô nàng nào đó tức giận hừ một tiếng, chạy ra ngoài.

Loading...