Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 145

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:20:12
Lượt xem: 24

"Giận thì cứ nói là giận, có gì mà phải ngại thừa nhận chứ…"

Cái đồ thích giả vờ lạnh lùng!

Vừa hay, gần đây có một trung tâm mua sắm, chỉ tốn 10 phút lái xe.

Đàm Hi đi ở phía trước, càn quét một đống thức ăn vặt, anh đẩy xe đi theo sau, nhìn thấy liền cau mày.

"Lấy ít thôi."

"Sao nào, sợ em ăn hết tiền của anh à?"

"Những thứ này không tốt cho sức khỏe."

"Nhưng em thèm, không nhịn được…" Ánh mắt tủi thân, giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm mại.

"Chỉ có trẻ con mới tham ăn…"

Đàm Hi càu mày, người này nói cô là trẻ con hả?

"Chẳng trách dậy thì không thành công."

Cô nàng nào đó đột nhiên bi phẫn: "Đàn ông thối, thị giác động vật, đáng xấu hổ!"

Khóe môi Lục Chinh giật giật, một khi cô tức giận thì mắt trừng lên vừa to vừa tròn, giống như hai quả nho màu tím vậy.

Sau đó hai người đi đến khu vật dụng gia đình, Lục Chinh bỏ đôi dép đi trong nhà màu trắng hồng vào trong xe đẩy.

Đàm Hi giương mày nhìn anh, bình tĩnh lên tiếng: "Mua cho ai vậy?"

Những đôi dép lê trong chung cư đều là dép nam, màu sắc đen thui, cỡ dép cũng lớn, Lục Chinh đi thì vừa, nhưng Đàm Hi thì không được, mang vào chân, lúc đi đường cứ kêu lẹt quẹt.

"Em."

Cô cười: "Xem như anh có lương tâm."

Nhưng tại sao là màu hồng?

Chẳng lẽ mỗi người đàn ông ít nhiều đều có một hình tượng thiếu nữ dành riêng cho nửa kia của mình sao?

Đàm Hi nhìn anh bằng một ánh mắt đầy nghi ngờ, chỉ vào băng vệ sinh đủ màu ở kệ hàng kế bên: "Anh chọn một cái đi."

"Bậy bạ!" Lạnh lùng quát một câu, xoay mặt nhìn sang hướng khác.

Đàm Hi đi qua, lấy một loại ban ngày và một loại ban đêm của cùng một nhãn hiệu, bao bì giống như nhau, nhưng màu sắc thì khác nhau.

Loại ban ngày là màu hồng ấm áp, loại ban đêm là màu xanh lam mát lạnh.

"Này, chọn một trong hai đi!"

"Đã bảo em đừng có bậy bạ nữa mà!"

"Mau chọn đi, chọn xong thì đi." Cô hối thúc.

Lục Chinh lướt nhìn xung quanh, sao đó vứt đại một cái vào trong xe đẩy. "Đi thôi."

Đàm Hi nuốt nước bọt, nhìn bọc loại dùng ban đêm màu xanh trong tay, mắng một câu "biến thái", mới chạy theo.

Nhất thời, trong đầu cô hiện lên rất nhiều từ.

Cuồng màu hồng? Cuồng loli? Ông chú biến thái?

Oh my God!

Hình như cô đã phát hiện ra một bí mật rất khủng khiếp.

Lúc đi ngang qua khu thực phẩm chín, Đàm Hi sờ bụng: "A Chinh, A Chinh, em đói rồi!"

Con tim anh run lên, nhất là tiếng "A Chinh" đó, khiến anh vô cùng thoải mái.

"Đi tính tiền." Ôm lấy người, đi thẳng về phía quầy thu ngân.

"Anh có thứ gì cần mua không?"

"Không."

Lúc trả tiền, anh lấy thẻ ra, Đàm Hi đứng ở một bên đợi anh.

Càng nhìn càng đẹp trai, nhất là lúc ký tên, giống như lúc đạt được thỏa thuận trên bàn đàm phán, hai bên trao đổi tài liệu ký tên, cuối cùng là bắt tay và nói một câu "cảm ơn sự hợp tác".

Nhìn đến mức ngay cả cô thu ngân cũng đỏ mặt lên.

"Huênh hoang!"

Điện thoại đột nhiên rung lên, có cuộc gọi đến.

Một số điện thoại lạ.

"Alo?"

"Em gái, chào buổi chiều, mời cô đi ăn tối, thế nào?" Giọng điệu cà lơ phất phơ, mang theo cái thói côn đồ ưa đùa giỡn.

Đàm Hi cau mày: "Tống Bạch?"

"Wow! Không ngờ cô vẫn còn nhớ tới tôi, bất ngờ quá…"

"Sao anh biết được số điện thoại của tôi?"

"Trên đời này, không có chuyện gì mà anh đây không biết"

Đàm Hi cười hờ hờ hai tiếng: "Anh ba hoa như vậy, ba anh có biết không?"

"Ba tôi không quản tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/145.html.]

"Thứ lừa bịp!" Tên này chắc chắn đã lạm dụng quyền lực.

"Này, anh đây thích nghe cô mắng chửi, mắng thêm vài câu nữa xem nào?"

"Đồ thần kinh!"

"Ngoan, nghe lời dễ sợ."

Đàm Hi im lặng, muốn phun nước bọt đầy mặt anh ta.

"Ra ngoài ăn cơm, tôi mời."

"Anh kêu tôi đi thì tôi đi à? Anh là ai?" Kiêu căng, không coi ai ra gì.

"Anh đây mời, đó là sự vinh hạnh của cô, đừng có không biết nể mặt!" Tống Bạch hơi tức giận, anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ chọc tức thế này, đây là lần đầu tiên nữa đấy!

"Ồ, tôi vốn chẳng hề biết nể mặt những người không có da mặt như anh đâu."

"Mẹ kiếp, mắng ông à? Cô có tin… Alo? Alo? Mẹ kiếp!"

Đàm Hi nhét di động vào trong túi xách, làm tư thế muốn xách túi đồ, bị anh tránh đi: "Để anh."

Cô nhún vai, đi theo sau lưng.

Hai người đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Lục Chinh vứt hai chiếc túi to vào ghế sau, đi vòng qua đuôi xe mở cửa ghế lái.

Đàm Hi ngồi vào ghế phụ lái, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

"Muốn ăn gì?"

Đàm Hi suy nghĩ một lúc: "Món gì cũng được."

Lục Chinh đưa cô đến một nhà hàng Quảng Đông, đặc sắc nhất của quán chính là món canh hầm. Đàm Hi nhìn chằm chằm vào các món điểm tâm tinh tế trên thực đơn.

"Muốn ăn?"

"Ừ ừ!" Gật đầu thật mạnh.

"Sao thói quen ăn uống cũng giống trẻ nhỏ…"

"Lục Chinh, anh thử nói một chữ "nhỏ" nữa xem?" Ánh mắt giận dữ, cắn răng nghiến lợi.

"Sự thật mà thôi."

Đàm Hi nhào tới, cào anh.

"Đừng nghịch nữa." Giơ tay ra, ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve.

Một cơn tê người xuất hiện, Đàm Hi rùng mình.

"Lục… Lục Tổng?" Giọng nói dò hỏi, khó che giấu được sự kinh ngạc.

Hai người cùng nhìn qua, Lục Chinh khẽ ho, Đàm Hi ngoan ngoãn về chỗ cũ, lẳng lặng quan sát người đến.

"Lục Tổng, cô Đàm, hai người cũng đến ăn cơm à?"

"Ừm."

Đàm Hi nhớ ra rồi, người này là một trong những thư ký của Lục Chinh, lần trước khi đến công ty còn rót nước cho cô, hình như mọi người gọi anh ta là Tiểu Vương.

Người đứng bên cạnh chắc là bạn gái của anh ta, hai người nắm tay nhau, nhìn có vẻ giống như vừa ăn xong, chuẩn bị rời khỏi quán.

"Quán ăn món Quảng này rất chính tông… không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây."

Lục Chinh khẽ ừ, hai người rời đi.

"Thì ra Lục Tổng thật sự có bạn gái!" Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Vương đã không thể nào bình tĩnh được nữa.

"Anh ấy là ông chủ của anh à? Trông đẹp trai thật, nhưng cứ thấy uy nghiêm quá!" Cô gái thè lưỡi, trong mắt toàn chứa đựng sự thưởng thức đối với trai đẹp và xen lẫn một chút tiếc nuối.

"Con người Lục Tổng… khá là nghiêm túc."

"Anh ấy đối với ai cũng như thế sao?" Cô gái khá kinh ngạc.

"Lúc làm việc, còn kinh khủng hơn lúc nãy nữa." Tiểu Vương phóng đại lên.

"Vậy chẳng phải bạn gái của anh ta sẽ rất tội nghiệp sao?"

Tiểu Vương nhớ lại hôm đó, khi Trần Khải ra khỏi văn phòng, vẻ mặt như bị táo bón, rồi đột nhiên lại lắc đầu: "Không có kinh khủng nhất, chỉ có càng kinh khủng hơn…"

Bên kia, Đàm Hi đang hiện thực hóa hai từ "kinh khủng".

"Em chắc chắn em có thể ăn hết nhiều như thế không đấy?" Lục Chinh nhìn cô.

"Một nửa ăn ở đây, một nửa gói lại mang về làm thức ăn khuya."

Lục Chinh: "…"

Hai người ăn xong, lúc ra khỏi quán, mặt trời đã xuống núi.

Đàm Hi muốn dạo chợ đêm, nhưng lúc này không sớm cũng chẳng muộn, khá khó xử.

"Sao đây?" Cô nhìn anh.

"Đi một vòng phố Giang Tân trước đã." Khi về vừa kịp lúc.

Đàm Hi nhảy lên, hôn vào má anh một cái, sau đó cọ cọ: "Sao anh lại tốt thế nhỉ? Yêu anh c.h.ế.t mất…"

Anh nở một nụ cười nhạt, nhưng biến mất rất nhanh sau đó.

Gió sông xào xạc, bóng cây um tùm.

Con đường thẳng tắp trải dài về phía trước, Đàm Hi chỉ vào bãi cát Giang Tân: "Chúng ta đi xem thử đi…"

Loading...