Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 146
Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:20:14
Lượt xem: 19
Lục Chinh không nói gì, nhưng vẫn ngừng xe.
Đàm Hi vui vẻ vòng qua ghế sau, đổi sang chiếc dép lê mua ở siêu thị lúc nãy, để lộ ra năm đầu ngón chân xinh xắn, kéo theo anh chạy về phía bãi cát.
Đang vào mùa hè nên không ít người ra đây hóng gió sau khi ăn tối xong, có các cụ già quạt tay tán gẫu, các cặp đôi nắm tay nhau dạo bước.
Trên bãi cát, có một đám trẻ con đang dùng xẻng nghịch cát, đứa này nắm một cây, đứa kia hất một cây, tiếng cười vọng ra rất xa.
Đàm Hi đi dép lê hở ngón, chỉ cần xắn gấu quần lên là có thể bước xuống.
Lục Chinh thì lại không được, anh mang giày da, chỉ cần bước xuống, khi nhấc lên sẽ toàn là cát.
"Em đi đi, anh đợi ở trên này".
Đàm Hi bĩu môi, một mình cô đi thì có ý nghĩa gì chứ?
"Hay cởi giày ra đi? Em cũng sẽ cởi cùng anh!" Vừa nói vừa cởi đôi dép lên dưới chân ra, chân trần bước đi trên mặt đường xi măng.
Ối, khá là nóng…
Ánh mắt của anh nghiêm lại, bế ngang cô lên: "Không cần bàn chân nữa chứ gì?"
Đàm Hi với lấy cổ anh, ôm chặt: "Cùng đi đi, một mình em thì chán lắm. Lục Chinh… A Chinh …"
Cuối cùng vẫn không chống lại được tư thế nhu tình của cô, chỉ đành đồng ý trong sự bất lực.
Cho nên, Nhị gia cao quý cứ thế cởi giày tháo tất trước mặt đám đông, lộ ra bàn chân to, bị Đàm Hi kéo đi chạy như điên trên bờ cát, mất hết hình tượng.
"Thời gian chơi như vậy là đủ rồi." Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đi thôi."
Đàm Hi xử lý sạch mớ cát ở kẽ chân, lúc cúi đầu, phát hiện ra ống quần của anh bị cụp xuống, cô ngồi xổm xuống, giơ tay ra xắn lên giùm anh.
Vừa ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ám trầm sâu xa của anh, bên trong có một sự phức tạp khó nói đang dâng trào.
"Sao anh…"
Anh đột nhiên xoay người: "Đi thôi."
Cô ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích.
Anh đi về trước ba bước, lại quay trở lại, nắm lấy tay cô: "Ngẩn người gì đấy? Đi thôi…"
Đàm Hi mỉm cười, ừ một tiếng.
Hai người lái xe trở về men theo phố Tân Giang trở về khu trung tâm, màn đêm buông xuống, ánh đèn đường rực rỡ chói mắt.
Người đi bộ trên phố rất đông, đa số đều là các cặp đôi trẻ hoặc các cặp bạn thân.
Đàm Hi dừng trước một quầy bán cá cảnh, chỉ vào một con rùa bị cách li trong bể kính: "Ông chủ, tại sao lại để nó riêng một hồ thế?"
"Con này rất hung dữ, đã cắn c.h.ế.t mấy con tôm rồi, mấy con rùa khác vừa thấy nó là trốn đi, chẳng còn cách nào nên chỉ đành bỏ nó vào một cái bể kính riêng thôi."
"Con này thuộc giống nào?"
"Rùa tai đỏ."
"Giá bao nhiêu?"
"Cô gái à, con rùa này sẽ cắn người đấy."
"Tôi thích loại hung dữ một chút" Giống cô, he he…
"Con này lớn rồi, nhiều người thấy nó không đáng yêu nên mãi không bán đi được. Tôi cũng không thu cô giá cao, 10 tệ là được."
"Được. Vậy bể, thức ăn cho rùa gì đó đều lấy hết cho tôi."
"Cái này phải tính tiền riêng."
"Không thành vấn đề."
Cuối cùng, tổng cộng hết hơn 50 tệ. Đàm Hi ôm bể kính tò mò quan sát, Lục Chinh tự giác móc tiền ra.
"Sao lại nghĩ đến chuyện mua rùa?" Anh thuận miệng hỏi một câu.
"Nuôi chơi thôi. Anh không thích sao?"
Khẽ ho: "Anh thích ba ba hơn."
"Tại sao?"
"Nấu canh rất ngon."
Đàm Hi: "…"
Lúc đi ngang qua tiệm bánh bao thịt dê, cô lại bắt đầu thấy thèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/146.html.]
Lục Chinh mua hai cái nhét vào tay cô, vừa bó tay vừa buồn cười.
"Em ăn như vậy không sợ béo à?"
Cô vứt cho anh một ánh mắt cao thâm, không hiểu thì đừng lên tiếng.
Lục Chinh: "…"
Người béo n.g.ự.c to, bây giờ cô đang ăn để giãn da bụng, nhưng vẫn không béo lên được!
32B đáng ghét, mắt đẫm lệ…
Lái xe về lại Bồng Lai, đã là 10 giờ tối.
Vừa dừng xe, Đàm Hi liền đẩy cửa xe ra nhảy xuống, ôm bụng, giậm chân liên hồi: "Lục Chinh, đưa chìa khóa cho em…"
Người có ba vệêc gấp, cô đã nhịn rất lâu, bây giờ chỉ muốn đi toilet thôi.
"Đáng đời!" Tuy nói như thế nhưng vẫn đưa chìa khóa qua cho cô.
Đàm Hi chụp lấy chạy ngay, nhanh như một cơn gió.
Vào thẳng thang máy lên lầu, cắm chìa khóa vào ổ khóa, chưa kịp vặn khóa thì trên cổ bỗng thấy lạnh lạnh, cả người Đàm Hi cứng đờ.
"Không được nhúc nhích, con d.a.o trong tay tôi không có mắt đâu." Giọng một người đàn ông, vừa thấp vừa trầm.
Cướp? Hiếp? Bắt cóc?
Vô số y nghĩ hiện lên trong đầu, Đàm Hi ngửi thấy một mùi m.á.u nhàn nhạt.
"Cô là ai? Có quan hệ gì với chủ nhà này? Tại sao lại có chìa khóa?"
"Tôi…"
"Đừng hòng giở trò!" Hắn ta dùng sức.
Đàm Hi hít một ngụm khí lạnh, có cảm giác đau ở vùng cổ, cô ngừng hô hấp lại: "Tôi là… giúp việc theo giờ."
Hơi thở của người phía sau chậm lại, ánh mắt Đàm Hi trở nên lạnh lùng, dùng chân đạp mạnh vào mu bàn chân của hắn ta, cùi chỏ thúc về sau, kéo lấy tay đối phương vặn một cái, chỉ nghe thấy tiếng rên vang lên, hắn đã bị cô hất vào góc tường, chỗ đó có đặt một cái thùng rác.
"Cứu… ưm!"
Đàm Hi muốn kêu nhưng lại bị một người khác bịt miệng từ sau lưng, cô trừng mắt, mùi hương quen thuộc truyền tới.
"Là anh, vào rồi hãy nói."
Lục Chinh.
Đàm Hi ra hiệu cho anh nới lỏng tay, liếc nhìn người đàn ông hôn mê nằm trong góc tường, lại nhìn Lục Chinh, nhận được ánh mắt an tâm của anh, cô cắn răng, mở cửa ra.
Dìu người lên ghế sô pha, Đàm Hi mới phát hiện, trên thân người này đầy máu, bởi vì mặc áo khoác màu đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Cô rót ly nước, uống hết, lúc này mới có thể bình tĩnh lại.
Lục Chinh móc điện thoại ra, gọi cho một số: "… Về rồi… bị s.ú.n.g b.ắ.n bị thương…"
Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa.
Đàm Hi mở cửa, một người đàn ông mập mạp thấp bé kéo theo vali đứng ở trước cửa, nhìn thấy anh ta, sự kinh ngạc lướt qua đáy mắt.
"Lão Từ, mau vào đi!"
Đàm Hi nhường đường cho anh ta, sau đó đóng cửa lại.
Người đàn ông béo lùn đi đến bên ghế sô pha, cúi người kiểm tra một lượt, vạch mí mắt người đó lên, sau đó đặt vali xuống, mở khóa bằng vân tay, tạch…
Vali mở ra, Đàm Hi kinh ngạc.
Một chiếc vali cấp cứu tư nhân! Dao, kéo, công cụ đầy đủ, chai lọ thuốc men sắp xếp gọn gàng, không thiếu thứ gì.
Dù thần kinh Đàm Hi có thô cỡ nào đi nữa thì cũng nhận ra chuyện này không hề đơn giản chút nào.
Chạy vào nhà vệ sinh, lấy cây lau nhà và thùng lau nhà ra, bắt đầu dọn dẹp vết m.á.u trên hành lang.
May mà trên tường không dính máu.
Lau sơ qua một lần, bắt đầu vẩy nước khử trùng, không phải đổ thẳng trên nền nhà mà nhỏ 5 6 giọt hòa vào nước, như vậy mùi sẽ nhẹ hơn, sẽ không gây cảm giác rằng có người cố ý lau dọn.
Lau qua lau lại hai ba lần, Đàm Hi mở cửa sổ thông gió hành lang ra rồi mới xoay người vào nhà.
Vết thương trên người người đàn ông kia đã được xử lý xong, nửa người trần trụi, dùng băng vải băng bó lại thật dày, còn trên bàn trà có một khay y tế, bên trong có đựng một cây d.a.o phẫu thuật dính máu, một cây kìm và… một viên đạn…
Dường như cảm nhận được tầm mắt quan sát đánh giá của cô, anh ta nhìn qua, bởi vì bị thương mất sức nên ánh mắt trở nên sắc bén.
Đàm Hi nhìn lại, không tránh né.
Hai ánh mắt giao nhau, tia lửa b.ắ.n tung tóe.