Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 148
Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:44:19
Lượt xem: 23
Thời Cảnh thì lại cười rất không phúc hậu, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt ria rìa lởm chởm của anh ta, có một loại sức sống cường tráng, giống như tre, thà gãy chứ không chịu cúi đầu.
Đàm Hi ăn xong, dọn đĩa vào trong bếp, lúc đi ra thì thấy lão Từ đang san phần thức ăn trong đĩa của Thời Cảnh qua đĩa của mình.
"Dù sao cậu ta cũng không thể ăn được, vứt đi cũng lãng phí…"
Sau đó, vùi đầu xử lý.
Khóe môi Đàm Hi giật giật, chuẩn bị về phòng ngủ bù, tối nay còn phải đi gặp Ân Hoán nữa.
Lúc đi ngang qua phòng khách, bị Thời Cảnh gọi lại.
"Cô là người phụ nữ của lão Lục à?"
Đàm Hi ngừng bước, xoay người, nhìn thẳng vào anh ta: "Anh có ý kiến gì sao?"
Ánh mắt đánh giá nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, Thời Cảnh nhún vai, nhưng bởi vì chạm đến miệng viết thương nên đau đến nhe răng.
"Không giống." Anh ta nói.
Đàm Hi cau mày, một cảm giác hào hùng được sinh ra: "Không giống cái gì?"
"Không giống kiểu mà cậu ta thích."
Đây đã không phải là lần đầu có người nhắc đến "kiểu người Lục Chinh thích" trước mặt cô, trước đây Tống Bạch cũng từng nhắc qua.
"Vậy anh nói xem, anh ấy thích kiểu phụ nữ nào?"
"Cô không biết à?"
Đàm Hi vén tóc, nghiêng đầu cười, tia sáng lấp lánh trong đáy mắt trong veo khiến anh ta ngây người trong chốc lát.
Cô thì lại không hề cảm nhận được gì, tự lên tiếng: "Tôi cho rằng anh ấy thích kiểu người như tôi."
"Cô có vẻ rất tự tin."
"Chẳng lẽ tôi nên tự ti?" Đàm Hi hỏi ngược lại, cười ngây thơ xán lạn.
Thời Cảnh im lặng.
Đàm Hi không muốn nói nhiều với anh ta nên chuẩn bị rời đi.
"Hình như cô… không thích tôi lắm!" Giọng điệu khẳng định, đây là một câu trần thuật.
Cô cũng không phủ nhận: "Chẳng lẽ tôi nên mỉm cười chào đón một người đã từng lấy d.a.o kề vào cổ tôi à?"
Thời Cảnh giật mình, một lúc sau, cười khổ, nói: "Xin lỗi, tình hình lúc đó khẩn cấp, tôi lại không thể chịu đựng được bao lâu, nên mới… nhưng tôi thật sự không định làm hại đến cô."
Đàm Hi thấy hơi kinh ngạc, một người đàn ông chịu xuống nước xin lỗi cô với thái độ chân thành, chuyện này đã xem như rất hiếm có rồi.
Tối qua khi tắm rửa, cô đã kiểm tra kỹ nhiều lần, phát hiện vùng cổ thật sự không có vết thương nào. Xem ra người này cũng biết giữ chừng mực.
"Bỏ đi, tôi không kì kèo với anh nữa." Xua tay, cô nàng nào đó rất độ lượng.
Khóe môi Thời Cảnh co giật, tối qua anh ta không làm cô bị thương, nhưng cô lại đạp anh ta mấy cái, lúc dùng củi chỏ thúc anh ta còn đụng trúng vết thương khiến anh ta đau đến choáng váng!
Cuối cùng anh ta cũng đã biết được cái gì gọi là được lời còn khoe mẽ.
"Vậy anh cố gắng dưỡng thương, tôi không tiếp anh nữa nhé ~" Nói xong, chui vào phòng ngủ.
Đàm Hi dựa vào giường, cầm điện thoại chơi một lúc, cô cảm thấy nếu hiềm khích đã được xóa bỏ thì cô cũng nên thể hiện chút lòng thành, huống hồ, dường như Kẹo Thập Cẩm kia có mối quan hệ không tồi với Chàng Ngốc nhà mình, vậy thì cô cũng nên chăm sóc anh ta cho tử tế.
"Alo, phiền anh mang một phần cháo rau, nộm mộc nhĩ… đến tầng 18, tòa B, chung cư Bồng Lai…"
Sắp xếp xong, vươn vai, chui vào chăn, bắt đầu ngủ bù một giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/148.html.]
Ding doong!
Bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người lập tức tỏ vẻ cảnh giác.
"Ai đó?" Từ Ngạn Cương áp sát người khung cửa, lưng dựa vào tường.
Thời Cảnh móc s.ú.n.g ra theo quán tính, nhưng chỉ sờ thấy cả người đầy băng vải, nhất thời đen mặt.
"Nhà hàng Bốn Mùa giao thức ăn đến."
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Từ Ngạn Cương mở cửa, nhân viên giao thức ăn đưa hai túi đồ cho anh ta, sau đó lấy biên nhận ra: "Phiền anh ký tên vào đây."
"Hả… chúng tôi đâu có kêu thức ăn?"
"Chỗ này là tầng 18 tòa B, không sai chứ?" Vì để đảm bảo chủ nhà có đủ không gian cá nhân nên thiết kế của Bồng Lai đều theo hướng mỗi tầng một hộ, không thể nào nhầm lẫn được.
"Vậy tôi nên trả bao nhiêu tiền?"
"Không cần đâu, đã thanh toán trên mạng rồi."
Từ Ngạn Cương xách đồ vào, mở túi ra rồi đặt từng món lên bàn, cháo trắng kèm ít đồ ăn, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, mùi hương xông thẳng vào mũi.
Lão Từ gật đầu: "Cô bé khá là có tâm…"
Mùi vị của hai phần thức ăn sáng mà anh ta ăn cũng khá ngon, nhưng có điều cái nước sốt ở mặt trên khá là kỳ lạ.
Thời Cảnh thở dài, ý cười hiện lên môi: "Cô bạn gái nhỏ của lão Lục khá thú vị đấy chứ…"
Đàm Hi ngủ thẳng giấc tới buổi trưa, cô dụi mắt, bò dậy.
Mò lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, Đàm Hi định gọi cho Lục Chinh, nhưng nghĩ lại, vẫn thôi không gọi nữa.
Cô chắc chắn 99% rằng hai người ngoài kia là người trong quân khu, nhất là cái tên Kẹo Thập Cẩm kia, tuy được khoác lên lớp vỏ giống như các nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng hơi thở mạnh mẽ kia lại trông giống như một thanh kiếm đã được rút ra khỏi võ, lúc nào cũng phát ra nhuệ khí của bản thân.
Vừa làm phẫu thuật vào tối qua, sáng nay đã có thể ngồi dậy, người bình thường làm được vậy sao?
Nhìn tinh thần tỉnh táo của hắn, nói năng rành mạch rõ ràng, có thể thấy rõ là không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc tê, dựa vào quy luật chuyển hóa của cơ thể người bình thường thì không thể nào làm được việc ấy chỉ sau một đêm, trừ khi… lúc phẫu thuật, anh ta chỉ được tiêm vào một lượng thuốc tê rất ít!
Phẫu thuật trong tình trạng chỉ được gây tê phân nửa, có thể tưởng tượng ra được khả năng chịu đựng của anh ta mạnh mẽ đến cỡ nào.
Đàm Hi chỉ thấy được ý chí mạnh mẽ như vậy ở hai loại người.
Một là lính đánh thuê, hai là quân nhân!
Còn về Từ Ngạn Cương, trên người anh ta lại không có bất kỳ khí thế gì để lộ ra ngoài, lúc nào cũng có dáng vẻ rất dễ nói chuyện. Nhưng lúc ăn cơm, anh ta có thói quen đứng bên bàn ăn, mãi đến khi cô lên tiếng nhắc nhở mới ngồi xuống, khi m.ô.n.g chạm vào ghế, lưng và eo cũng đồng thời trở nên thẳng tắp.
Huấn luyện nghiêm chỉnh, tính kỷ luật rất cao.
Đàm Hi nghĩ, có thể anh ta là quân y.
Thân phận của hai người này, cộng với viên đạn được lấy ra, có thể đoán được sự việc không hề đơn giản, nói không chừng lại có dính dáng đến cơ mật quân sự gì đó…
Một người dân bình thường như cô chẳng cần thiết phải dính vào những việc phiền phức này, cứ làm một tiểu mỹ nữ xem cuộc đời như trò chơi là tốt nhất.
Sờ bụng, thấy hơi đói. Trước khi ngủ quên bật máy lạnh, ngoài trời đang nóng như lửa đốt nên cả người toàn mùi mồ hôi.
So sánh hai việc lại với nhau, Đàm Hi quyết định tắm sạch sẽ trước đã, sau đó mới đi lấp đầy bụng.
Trước khi vào phòng tắm, cô lên mạng gọi món, đợi đến khi nhân viên giao thức ăn mang đến, chắc cô cũng vừa tắm xong, thời gian vừa khớp, perfect!
Không thể mặc lại áo sơ mi của Lục Chinh nữa, để cho một người ngắm thì gọi là tình thú, còn cho nhiều người thấy thì gọi là lẳng lơ, cô tự thấy mình chẳng cởi mở thế đâu.
Tìm trong tủ áo cả ngày trời, cuối cùng tìm được một chiếc áo thun polo màu hồng ở phía dưới cùng, cộng thêm một chiếc quần đùi thể thao, so sánh một lúc, cảm thấy kích thước tạm ổn.
Đợi khi cô ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc, chuông cửa cũng vang lên.