Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 151

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:44:24
Lượt xem: 23

Cô gái cúi đầu liên tục nói cảm ơn, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nước trong mắt đã biến mất.

"Tôi là Thân Lan Huệ, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Huệ."

"Đàm Hi." Lời ít ý nhiều.

"Cô Đàm, cảm ơn ngài cả chuyện lần trước nữa..."

"Vừa lúc gặp phải thôi, chuyện nhỏ nên cũng chẳng mất tí sức nào."

Cô gái cắn môi, trong đáy mắt hiện lên vẻ thấp thỏm: "Tôi có thể nhờ ngài một việc được không... Tôi biết cái này hơi mạo muội, nhưng nó thật sự rất quan trọng."

Đàm Hi nhướng mày: "Cô nói trước đi đã." Khá kinh ngạc vì lời nói và thái độ lễ phép của cô gái này, giống như là một người có đọc sách, hiểu lý lẽ, có văn hóa.

"Có thể đừng nói việc này cho anh Phì Tử được không ạ? Tôi sợ anh ấy xúc động lại gây ra chuyện gì nữa..."

Đàm Hi không tỏ ý kiến, nhìn cô ta bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.

Cô gái rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, miệng không khỏi nở một nụ cười tự giễu: "Có thể ngài cảm thấy tôi ra vẻ hoặc dối trá, nhưng dù nói như thế nào thì đây cũng là biện pháp tốt nhất với anh ấy."

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Tiểu Huệ nhấp môi cười.

"Tôi đỡ cô ra ngoài." Đàm Hi giơ tay, cô ta khẽ nói cảm ơn.

Đứng trước gương ở bồn rửa tay, Tiểu Huệ sửa sang lại tóc tai, lại vốc một chút nước vỗ lên mặt, Đàm Hi đưa cho cô ta một cái khăn ướt.

"Chuyện của Ngụy Cương... cảm ơn."

Cô gái hơi sửng sốt, duỗi tay nhận lấy: "Chỉ là một câu nói mà thôi, động mồm động mép, không có gì ghê gớm cả."

"Cô và Lôi lão đại..."

 

Sắc mặt cô gái trắng bệch, cả người cứng còng.

"Xin lỗi." Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên: "Hình như tôi đã lắm mồm rồi."

"Không... sao." Cố nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, nhìn quả thực rất non nớt.

"Vậy chỗ Phì Tử..."

Cô ta "a" lên một tiếng rồi nhấc cái phích nước nóng lên, đặt lên mặt bàn: "Đây là nước sôi tôi vừa lấy về, nhờ ngài đem nó tới phòng bệnh giúp tôi, bộ dạng này của tôi không tiện qua đó..."

"Vậy nếu Phì Tử hỏi thì tôi nên nói thế nào?"

"Có việc gấp."

"Ừm."

"Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?"

"Có thể, nhưng mà trước đó cô nên sửa lại xưng hô cho đúng đi, là "cô" chứ không phải "ngài"."

Cô gái cười: "Vậy tôi có thể hỏi cô được không?"

"Cứ nói ra xem nào, chưa chắc tôi đã trả lời."

"Vừa rồi, tại sao Hồ... người đàn ông đó lại sợ hãi như thế?" Tiểu Huệ nhìn hóa trang bác sĩ của cô, trong mắt lộ ra sự khó hiểu: "Có ẩn ý đặc biệt nào sao?"

"Tầng này có hai khoa, một là khoa ngoại, một là khoa thần kinh. Đúng lúc, tối hôm qua có một bệnh nhân tâm thần giả trang thành bác sĩ đi vào phòng bệnh, dùng kéo phẫu thuật cắt đứt tai của một bệnh nhân khác."

Tiểu Huệ trợn tròn mắt: "Thế nên, vừa rồi hắn tưởng..."

Đàm Hi cười gật đầu.

"Vậy làm sao mà ngài... cô biết được chuyện đó thế?"

"Thông tin đều dán khắp các tầng mà."

"Thì ra là thế."

...

Phì Tử ở trong phòng bệnh mỏi mắt chờ trông, nếu không phải không tiện đi lại thì hắn đã sớm chạy đi tìm người rồi.

Chờ đợi, cuối cùng –

"Chị Đàm, sao chị lại cầm phích nước nóng thế ạ? Tiểu Huệ đâu rồi?"

Đàm Hi đặt phích nước xuống, rót cho hắn một cốc nước: "Đang đi thì nhận được điện thoại, nói có việc gấp phải đi trước."

Phì Tử thụ sủng nhược kinh, lúng túng nhận lấy cái cốc: "Cảm ơn chị! Thế... Tiểu Huệ có nói là xảy ra chuyện gì không?"

"Không."

"Ghế kìa, chị ngồi đi. Thế à... Cũng không sao, em gọi điện cho cô ấy là được..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/151.html.]

"Ừ."

Hai người nói chuyện thêm một lát, Đàm Hi chuẩn bị rời đi.

"Chị, em nghe anh Hoán nói, chị có chuyện muốn giao cho các anh em làm ạ?"

"Ừ, cũng có một số việc."

"Chuyện... Chuyện của Ngụy Cương, em đã nghe nói rồi... Chị đúng là thần!"

Đàm Hi cười, cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.

"Sau khi em xuất viện, em có thể... đi theo các anh em làm việc cho chị không?"

"Đương nhiên, tôi sẽ để lại cho cậu một chỗ."

"Cảm ơn chị!"

Đàm Hi xua tay: "Đi đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

Đinh –

Thang máy tới, Đàm Hi đang định bước vào thì đột nhiên bị người ta tóm chặt lấy cổ tay.

"Chính là cô ta! Cô ta cướp áo khoác và khẩu trang của tôi!"

Xoay đầu nhìn lại, một anh chàng trẻ măng mang theo gương mặt tức tối, trừng mắt với cô: "Bác sĩ Bàng, thật sự không phải tôi cố ý đâu, tất cả đều là lỗi của cô ả này!"

Nơi xa, một người mặt blouse trắng nhẹ nhàng đi tới, Đàm Hi khẽ cười.

Lại là người quen cũ...

"Đàm Hi? Sao cô lại ở đây?" Bàng Thiệu Huân nhíu mày, áo blouse trắng làm anh ta trông cực kỳ chuyên nghiệp.

"Hi, lại gặp rồi."

Chàng trai đeo kính nhìn hai người kinh ngạc: "Ơ... Hai người biết nhau ạ?"

Đàm Hi nhướng mày, chỉ cười không nói gì.

Bàng Thiệu Huân lại "ừ" một tiếng và giới thiệu: "Đây là... bệnh nhân cũ của tôi." Sau đó lại chỉ vào cậu chàng đeo kính: "Đây là sinh viên thực tập tôi phụ trách, Tiểu Lưu."

Đàm Hi nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ áy náy: "Thật ngại quá, vừa rồi có tình huống khẩn cấp nên mới phải mượn áo choàng và khẩu trang của anh."

Cô gái nhỏ thành thật nhận sai, nhìn lại xinh đẹp như thế, Tiểu Lưu cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đã bao giờ gặp được loại yêu tinh thế này đâu cơ chứ, lập tức xua tay, mặt đỏ tưng bừng: "Thực ra cũng không... không sao cả..."

"Thật sự xin lỗi."

Cậu chàng càng đỏ mặt dữ dội hơn, chọc chọc ngón tay, lại nhìn sang bác sĩ Bàng: "Bác sĩ Bàng, xin lỗi ạ, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này..."

Cậu ta vốn định theo vào phòng giải phẫu quan sát quá trình, nhưng trong nháy mắt cả áo khoác và khẩu trang đều biến mất, bị Bàng Thiệu Huân mắng cho m.á.u chó phun đầy đầu, cuối cùng tức quá nên mới tới phòng camera xem xét, không ngờ người lấy trộm đồ của cậu ta lại là một cô gái trông còn rất trẻ, lập tức muốn bắt lại dạy cho một bài học.

Đến lúc gặp được người thật rồi lại tức khắc không nỡ lòng nào...

Bàng Thiệu Huân nghe xong liền bỏ qua: "Được rồi, còn bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phẫu thuật, cậu đi chuẩn bị trước đi."

Tiểu Lưu khẽ thở phào, nhìn trộm Đàm Hi một cái rồi mới rời đi.

"Cô rảnh rỗi tới mức nào mà còn chạy tới cả bệnh viện lấy trộm áo khoác của người ta để mặc thế hả?" Bàng Thiệu Huân mở miệng trêu ghẹo.

Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ. "Tôi làm thế là cũng có nguyên nhân của nó."

Người đàn ông lấy từ trong túi ra mười tệ rồi nhét vào máy bán đồ uống tự động: "Uống gì?"

"Mời tôi à?"

"Ừ."

"Nước lọc."

Anh ta bấm chọn nước lọc và cà phê nóng, lạch cạch  – đồ rơi ra, sau đó còn có mấy xu tiền lẻ nữa.

"Này." Đưa cho cô.

Đàm Hi nhận lấy.

"Vết thương sau lưng cô thế nào rồi?"

"Vẫn ngon."

"Có để lại sẹo không?"

"Vẫn còn một ít dấu vết."

Người đàn ông lấy cái bút ký ở trong túi áo ra, không biết lấy ở chỗ nào ra một tờ giấy nhớ màu trắng, cúi đầu viết mấy chữ.

Sau đó, đưa giấy cho cô, thuận tiện cắm cái bút vào trong túi áo: "Đây là thuốc ngừa sẹo, nguồn gốc ở Pháp, có thể nhờ người mua hoặc đặt mua trên mạng." Anh ta uống một ngụm cà phê: "À, nhớ quét mã chống hàng giả, hiện tại hàng giả tràn lan nhiều lắm."

Đàm Hi cất giấy đi: "Gà Giò, lâu lắm mới gặp lại, anh vẫn có y đức như thế."

Loading...