Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 152
Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:24:58
Lượt xem: 19
"Y đức với đã lâu không gặp thì có liên quan gì tới nhau à?"
"Ít nhất, anh còn nhớ rõ tôi từng là bệnh nhân của anh."
"Trường hợp đặc biệt, đương nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ rồi."
"Đặc biệt á?"
Người đàn ông nắm tay lại, ho khẽ hai tiếng: "Không phải người nào cũng được vác ra viện."
Đàm Hi lập tức đen mặt, nhớ tới lần đó, Lục Chinh vác cô ra khỏi bệnh viện ngay trước mặt anh ta, quả thực là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
"Hôm nay cô tới đây làm gì thế?"
"Thăm một người bạn."
"Cần giúp gì không?"
"Tạm thời không cần."
Bàng Thiệu Huân nhún vai: "Thực ra, tôi rất sẵn lòng giúp cô mà."
"Mà khoan... Sao anh lại ở đây? Đi ăn máng khác à? Hay là kiếm thêm thu nhập?"
"Tài nguyên có thể dùng chung thì chuyên gia cũng có thể dùng chung mà." Anh ta chỉ ghi danh ở bên này, lúc cần mới qua, ví dụ như ca phẫu thuật chiều nay.
"Cảm ơn nước của anh, tôi còn có việc, đi trước đây."
"Khoan đã!"
"Hử?" Đàm Hi quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
"Vết thương trên người cô phải tĩnh dưỡng đấy, ngày thường nhớ kiêng đồ cay nóng, con gái mà có sẹo thì xấu lắm."
Cô giơ tờ giấy trong tay lên: "Biết rồi."
Vừa lúc thang máy tới nơi, Đàm Hi rảo bước tiến vào và vẫy tay với anh ta: "Gà Giò, bye~"
Bàng Thiệu Huân: "..."
Anh ta vốn định hỏi tinh thần cô gần đây như thế nào, gã kia có còn ra tay đánh người nữa không, nhưng nhìn cô cười rạng rỡ như thế, chắc là sống cũng không tệ rồi.
Ra khỏi cửa bệnh viện, phía đối diện liền có một chiếc xe xa hoa chạy vọt vào, dừng ngay trước lối vào, Đàm Hi đứng ở bên cạnh chờ xe.
Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây bước xuống từ trên xe, đi nhanh vào trong sảnh.
Rất nhanh, lại thấy hắn đỡ một người đàn ông bó thạch cao ở đùi đi ra, Đàm Hi lập tức xoay người đi.
Không ngờ lại là cái cậu ấm đã đánh Phì Tử, tên là... cậu chủ Hoa thì phải?
"Thực xin lỗi, đường tắc quá nên tôi mới tới muộn..."
"Sao anh không nói là tới muộn vì trên đường có tai nạn xe cộ luôn đi? Bắt tôi chờ cả nửa ngày, chê việc đúng không?"
"Cậu chủ, xin lỗi cậu..."
"Được rồi, mau đỡ tôi lên xe đi, ông đây không muốn ở cái chỗ quỷ quái này thêm một giây nào nữa!"
"Vâng, vâng, vâng..."
Nhìn chiếc xe chạy băng băng ra cửa, cô nàng nào đó nhẹ than một tiếng.
Còn mắng chửi người nữa chứ, với cái tính cách này, xem ra Ân Hoán ra tay vẫn chưa đủ tàn nhẫn rồi...
Cô vẫy tay gọi một chiếc xe dừng lại.
"Tới quán Xuyên Vị ở phố Thái Hòa."
Lúc Đàm Hi tới thì vẫn chưa đến 5 giờ, Ân Hoán chưa đến nhưng A Phi và một anh chàng khác đã đang vung tay uống rượu ở đó rồi.
Thấy cô tới liền buông bát đũa ra, chào đón.
"Chị Đàm." A Phi gọi một câu, người bên cạnh hắn cũng gọi theo.
"Đây là Nhất Sơn."
"Ừ."
"Vừa rồi anh Hoán mới gọi điện bảo có chút việc nên sẽ tới muộn tí, bảo em giới thiệu các anh em khác cho chị trước."
"Ừ."
Vốn dĩ cũng hẹn lúc 7 giờ mà.
"Nhiên Nhiên?" Ân Hoán thay quần áo xong, đẩy cửa phòng ngủ ra, giây tiếp theo liền không tự chủ được mà khẽ khàng hẳn.
Cô gái đang ngủ say, lông mi vừa dài vừa dầy, có lẽ bị tiếng mở cửa làm cho giật mình nên hơi run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/152.html.]
Ân Hoán biết, cô dậy rồi, chỉ không muốn mở mắt ra mà thôi.
Đêm đó, vì trong lòng khó chịu nên hắn mới không khống chế được bản thân mình mà dùng sức mạnh với cô, xong việc, nghĩ lại liền vô cùng hối hận.
Sai cũng nhận rồi, ân hận cũng nói rồi, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin cô tha thứ nữa mà thôi, nhưng đã suốt hai ngày rồi mà cô ấy không hề nói với hắn một câu nào.
Trong lòng Ân Hoán cảm thấy hơi khó chịu.
"Nhiên Nhiên, anh ra ngoài đây, em... nghỉ ngơi đi nhé!"
"Ngày mai em sẽ quay lại trường học."
"Ngày mai ư? Chẳng phải không có tiết..."
"Chúng ta tạm xa nhau một thời gian, để bản thân bình tĩnh lại đi đã."
"Xa nhau?" Đồng tử co rụt lại, giọng lạnh xuống: "Em có ý gì?"
Cô gái mở mắt, lúng túng nhìn thẳng lên trần nhà: "Anh không cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì chứ?"
"Bỏ đi..."
"Em nói đi, con mẹ nó có vấn đề gì chứ hả? Ngủ với nhau nhiều năm như thế rồi mà giờ em còn nói với anh là có vấn đề?! Rầm..." Càng nghĩ càng thấy giận, một chân đá vào cửa phòng tạo ra âm thanh cực kỳ lớn.
Hắn tiếp tục nói với vẻ tàn nhẫn: "Sầm Uất Nhiên, tốt nhất em đừng có chọc anh điên lên!"
"Em không muốn cãi nhau với anh." Giọng rất bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng.
Ân Hoán nhìn đồng hồ, khẽ nói một câu: "Chờ anh về rồi nói tiếp."
Nói xong liền cầm lấy áo khoác và ra khỏi cửa.
Rầm –
Tiếng đóng cửa thật mạnh.
Sầm Uất Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, mãi một lúc sau mới trở mình, nước mắt từ khóe mắt trượt ra, thấm vào trong miệng, đắng chát.
Lần nào cũng thế...
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô lau nước mắt: "Alo, ai vậy?"
"Uất Nhiên, là tớ, Trương Lộ đây."
Ngẩn ra, không phản ứng, mãi một hồi lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình, bình tĩnh hỏi lại: "Có việc gì thế?"
"Lớp trưởng nói muốn mời mấy người chúng ta họp mặt đơn độc, cậu có tới không?"
"Xin lỗi, tớ bận rồi..."
"Thế à, chắc lớp trưởng sẽ thất vọng lắm, cậu cũng biết đấy, lúc học cấp ba cậu ấy đã yêu thầm cậu rồi, đến bây giờ vẫn không nói..."
"Trương Lộ, chuyện xảy ra lâu thế rồi, giờ nhắc lại làm gì chứ hả?"
"... Đừng nóng, tớ cũng chỉ muốn hai người từ tình nhân thành người thân thôi mà." Giọng nói ở đầu bên kia liền thấp xuống như thể đã chịu uất ức lớn vậy.
"Ha, tình nhân ư? Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn tôi có tình hả? Cậu muốn làm quạ đen cũng được thôi, nhưng đừng bao giờ nghĩ người khác cũng đen tối như mình có được không hả?"
Đầu bên kia im lặng mất một lúc lâu như thể đang đắm chìm trong kinh hãi lớn lao.
"Uất Nhiên, cậu... Sao lại biến thành người như bây giờ thế hả? Dù cho cậu không thích mình thì cũng đâu cần phải nói những lời làm tổn thương người ta thế chứ?"
"Nói lời làm thương người ư? Tôi chỉ đang muốn nói, không có chuyện gì là không có nguyên nhân, nhiều người như vậy, tại sao tôi cứ phải tổn thương cậu chứ?"
"Mình..."
"Xin lỗi, các cậu cứ tụ họp vui vẻ đi, tôi không tới đâu. Anh nhà tôi đau lòng tôi nên mua cái điều hòa, hôm nay có thợ tới lắp đặt, tôi phải ở nhà trông thợ. Chúc mọi người vui vẻ."
Ngay sau khi cúp máy, Sầm Uất Nhiên liền nằm xuống giường thở hổn hển, hít thở khó khăn y như cá rời khỏi nước vậy.
Mà ở đầu bên kia, Trương Lộ kéo điện thoại ra, ngơ ngác đến ngẩn người.
"Lớp phó học tập? Cậu làm sao thế? Mọi người đang cùng nhau hát "Câu chuyện thời gian", sao cậu lại chạy ra đây một mình thế?"
"À, nghe điện thoại thôi."
"Thế vào đi."
"À này Trương Bằng, mình hỏi cậu cái này."
"Cứ hỏi đi, cam đoan biết gì sẽ nói hết, không nói dối nửa lời." Anh chàng kia vỗ ngực.
"Cậu có biết mấy năm nay Sầm Uất Nhiên thế nào không?"
"Cô ấy à... Năm đó thi đỗ trường điểm, đến thủ đô nhập học, học chính quy bốn năm, sau đó lại được cử đi học nghiên cứu sinh, nghe nói cô ấy học rất giỏi, có khả năng sẽ thẳng lên tiến sĩ!"
Trương Lộ ồ một tiếng: "Cũng không tệ nhỉ..."