Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 155
Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:30:16
Lượt xem: 24
Nhà cái sẽ đưa ra tám đến mười loại cổ phiếu, mỗi ngày khi bắt đầu phiên giao dịch sẽ đặt cược, mua tăng hoặc mua giảm, lấy báo cáo cuối ngày làm chuẩn, mua một lời mấy lần, còn lời lãi bao nhiêu thì phụ thuộc trực tiếp vào sự biến động của giá cổ phiếu.
"Nói cách khác, nếu có người mua cổ phiếu số 2 giảm, đến khi có báo cáo cuối ngày, nếu giảm thì dù có mua một đi chăng nữa, giảm càng nhiều thì lãi càng lớn."
A Phi gật đầu: "Nghe có vẻ không khó lắm, cũng chẳng khác gì cược lớn, nhỏ và đầu cơ tích trữ bất động sản ấy, chỉ có điều thời gian chờ ban đầu sẽ hơi dài."
Cứ thế, chẳng cần thủ tục mở tài khoản gì, thậm chí người chẳng hiểu biết gì về cổ phiếu cũng có thể tham dự, chỉ cần may mắn, dù đoán bừa cũng có khả năng trúng 50%, cơ hội thắng lớn là rất cao.
Đơn giản, thô bạo, thực ra chẳng khác gì cách chơi trong các sòng bạc ngầm cả, không có gì khác nhau, chẳng qua dính vào hai chữ "cổ phiếu" nên thấy có vẻ oai hơn mà thôi.
Đàm Hi lại bổ sung vào cách nói của Hứa Nhất Sơn, lúc này Ân Hoán và A Phi mới hiểu rõ.
"Chị Đàm, cái này thì liên quan gì tới chúng ta?"
"Có. Tôi muốn làm nhà cái."
Một tiếng sét ngang trời, ba người đàn ông đều sửng sốt, đần ra tại chỗ.
"Chị, chị, chị..." A Phi run rẩy nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hứa Nhất Sơn cũng đờ người ra.
Ân Hoán còn đỡ, chỉ kinh ngạc một chút rồi lập tức bình tĩnh lại: "Cô có chắc là mình không nói đùa không?"
Đàm Hi thu hết phản ứng của ba người vào trong mắt, dường như đã tiên liệu từ trước nên cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, bình tĩnh nói tiếp –
"Trước mắt, cược cổ phiếu đang rất thịnh hành ở Thượng Hải và Thâm Quyến, lấy hai thành phố này làm trung tâm thì chủ yếu là lan về phía nam, phía bắc lại rất ít."
Thứ nhất là vì ở Thượng Hải có sàn giao dịch chứng khoán, rất thuận tiện cho việc theo dõi động thái; thứ hai, phía nam cũng ít kiểm soát gắt gao việc đánh bạc hơn phía bắc, rốt cuộc còn có thành phố bài bạc Macao ở đó, chính phủ cũng không dám làm quá chặt.
"Thông thường sẽ là sòng bạc ngầm làm nhà cái, nhà thầu làm trung gian liên hệ với người đặt cược, công việc chủ yếu là thu tiền về và trả tiền thắng cược."
"Theo tôi được biết, hiện giờ ở thủ đô mới chỉ có mấy nơi xuất hiện loại hình này nhưng không đẩy mạnh, đặc biệt là ở các sòng bạc ngầm vốn có được lợi thế lớn, vì thế cách chơi cổ phiếu này tạm thời còn chưa trở thành trào lưu."
Ngụ ý, thị trường này vẫn còn trống, tốt nhất nên ra tay trước, nhân cơ hội chiếm lĩnh địa bàn!
"Nhà cái cần phải có một nguồn tiền lớn, chị Đàm, chị..." A Phi muốn nói lại thôi.
Tuy rằng Đàm Hi ra tay phóng khoáng, nhìn giống con nhà giàu, nhưng tiền có nhiều thế nào cũng không so được với sòng bạc ngầm!
"Cái này không cần lo lắng. Tôi chỉ hỏi, nếu tôi làm nhà cái thì các anh có muốn làm người trung gian không? À, chính là làm nhà thầu đấy."
Ba người im lặng.
"Dù cho chúng tôi đồng ý thì người đặt cược cũng sẽ không yên tâm giao tiền cho chúng tôi đâu." Hứa Nhất Sơn là người sáng suốt nhất.
Ngày thường hắn ngứa tay cũng sẽ tìm hiểu một chút, hắn đã từng thấy loại đánh cược này ở một sòng bạc tại thành phố, gần như chẳng ai thèm đếm xỉa gì hết.
Đàm Hi búng tay một cái: "Vậy thì để bọn họ yên tâm thôi."
Cô rót đầy cốc, bọt bia phủ đầy miệng cốc, hơi lạnh bốc lên: "Nếu trên tay các anh có một số tiền, chuẩn bị cầm đi đánh bạc, vậy các anh sẽ chọn chỗ như nào?"
A Phi: "Quy mô lớn, người chơi nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/155.html.]
Ân Hoán: "Danh tiếng tốt."
Nhất Sơn: "Ông chủ sòng bạc có uy tín và danh dự."
"Những thứ các anh vừa nói, đều là muốn tìm một nơi chất lượng và bảo đảm. Thua, sẽ không bị lừa bịp, thắng, sẽ không bị nợ tiền. Nếu có thể làm cho đối tượng của các anh có lòng tin, hơn nữa nhà cái lại là nhân vật lớn, vậy đoán xem bọn họ có tình nguyện móc túi tiền của mình ra không?"
"Nếu vậy thì em nghĩ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đấy." A Phi gật đầu, sau đó lại lắc: "Có điều, muốn lấy được sự tin tưởng của người xa lạ cũng không đơn giản như thế được."
"Không cần tin tưởng, chỉ cần làm bọn họ hâm mộ cũng được rồi."
"Hâm mộ?"
"Trước mặt đã có mấy người thành công, chẳng lẽ những người đằng sau còn ngồi yên được sao? Làm người thì ai cũng có lòng ghen tị cả."
Ân Hoán như suy tư gì đó, sau một lúc liền lạnh lùng nói một câu: "Ý cô là muốn chúng tôi góp vốn?"
Đàm Hi ngây ra, không ngờ có người lại nhìn thấu ý đồ của cô nhanh như thế, một khi đã vậy –
"Đúng thế."
"Cô làm thế là phạm pháp đấy!" Trầm giọng nói, lạnh lẽo như băng.
"Phạm pháp thì chưa chắc, nhưng dẫm tuyến là chắc chắn. Nếu việc này thành công, lợi nhuận của trung gian thế nào cũng có thể tưởng tượng ra. Nếu các anh không muốn thì tôi sẽ không cưỡng ép, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hy vọng các anh suy xét thật rõ ràng."
Kết quả, thực ra cũng không trì hoãn.
Cơ hội ở trước mặt, làm gì có ai không động tâm, đặc biệt đây còn là một đám người nghèo nữa chứ.
Lấy quán ăn nơi này làm trung tâm, Đàm Hi chia khu vực ra làm bốn hướng đông tây nam bắc, chia hai mươi người thành bốn tổ, mỗi tổ năm người, sau đó mỗi tổ phụ trách một khu vực.
"Ơ... Nhưng em chưa hiểu lắm, cụ thể thì cần phải làm thế nào cơ?" Hứa Nhất Sơn hỏi thẳng.
Ân Hoán và A Phi cũng lộ ra vẻ nghi hoặc y như thế.
Việc này nghe thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, chẳng khác nào ruồi nhặng không đầu cả.
"Chuyện đánh cược chưa vội, còn chưa thực sự có sân khấu, việc cấp bách là phải tạo thế trước đã."
"Tạo thế?"
"Ở đây có hai vạn tệ, chia làm bốn phần, mỗi tổ năm ngàn tệ. Tôi cho các anh thời gian hai tuần, dùng số tiền này một cách hợp lý nhất để mọi người tin rằng các anh đã tìm được chỗ dựa, hơn nữa đãi ngộ hằng ngày rất không tồi."
"Kinh phí có hạn, nên biểu diễn như thế nào để đạt được hiệu quả mong muốn thì phải xem bản lĩnh của từng người. Nếu hiệu quả, tôi sẽ thực hiện theo kế hoạch, mở đài cược, tất nhiên sẽ không thiếu phần của các anh; còn nếu hỏng việc, coi như tôi bỏ tiền để tiêu khiển, sau này gặp lại coi như không quen biết nhau.
"Cô muốn chúng tôi cố làm ra vẻ ư?" Ân Hoán phản ứng nhanh nhất, cười nhạo thành tiếng.
"Sai." Đàm Hi nghiêm mặt: "Cái này gọi là chuẩn bị dư luận."
"Hình như em hiểu được một chút ý của chị Đàm rồi..." A Phi nghĩ một chút: "Chính là cố làm ra vẻ cho người ngoài thấy là chúng ta có chỗ dựa, không nên biểu hiện quá giả dối đúng không? Có như vậy, những người đó mới có thể bỏ tiền ra cược đúng không?"
"Đúng thế!" Đàm Hi liếc nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
A Phi là người tâm tư quá linh hoạt, nói khó nghe thì chính là kẻ không thành thật, tính toán quá nhiều so với Hứa Nhất Sơn, nhưng loại người này cũng có chỗ lợi, ít nhất đầu óc nhanh nhạy, nói một chút là thông, suy nghĩ kỹ thì chắc chắn vẫn có thể tận dụng được.
"Nhưng mà chúng ta không có chuyên gia chọn cổ phiếu, không thể nắm chắc tình hình lên xuống của cổ phiếu được. Nếu chỉ nhờ vào may mắn, mù quáng mở màn thì rất có thể chỉ ném tiền đi mà thôi."