Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 158
Cập nhật lúc: 2025-01-10 09:20:29
Lượt xem: 21
"Đương nhiên, em tuyệt đối tin tưởng anh mà! Có điều, những người khác thì chưa chắc, anh kể cho em nghe đi, em thề sẽ không nói ra ngoài đâu, sẽ giữ kín trong lòng! Thề đấy!"
"..."
"Anh không nói gì thì em coi như anh thừa nhận đấy nhé? Trời ạ, thật sự có..."
"..."
"Khụ khụ... Vậy Thời Cảnh kia có làm thế không, hoặc là anh ta bị người ta làm thế?"
"Đàm Hi, càng nói càng quá đáng rồi đấy!"
Chẳng lẽ cô đã đoán sai rồi sao? Cô nàng nào đó lâm vào trầm tư.
"Không chơi đàn ông, cũng không có đàn bà, vậy các anh phải làm thế nào? Không phải nhịn đấy chứ? Em nghe nói nhịn lâu sẽ ảnh hưởng tới chức năng..."
Mặt Lục Chinh đã trầm đến đáng sợ.
"À!" Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì liền như lập tức hiểu ra, bò dậy, nhìn chằm chằm vào tay người đàn ông: "Anh... dùng nó à?"
Nó? Theo tầm mắt đáng khinh của người nào đó, cuối cùng dừng ở... tay đang cầm khăn lông của mình.
"Đàm, Hi!" Nghiến răng ken két.
"Quả nhiên, đoán trúng rồi..."
Lão già này còn thẹn quá thành giận.
"Câm miệng!"
Liếc nhìn, Đàm Hi nhíu mày, mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng nhìn anh thì có vẻ sẽ không làm chuyện như này..."
Sắc mặt ai đó hơi hòa hoãn.
Giây tiếp theo –
"Hay là... Có người giúp?"
Đàm Hi cảm thấy sợ hãi, Lục Chinh đã tức đến mức xịt khói lỗ tai.
"Anh thấy em có vẻ cần được dạy dỗ đấy! Nói cái gì cũng dám xuyên tạc được!"
Thấy bàn tay lớn của ai kia duỗi ra, cô nàng nào đó phản ứng thật nhanh, hất tóc về phía mặt người đàn ông, chậc chậc... ánh mắt kia như sắp phun lửa tới nơi rồi.
Nơi này không nên ở lâu, cô có nên chạy không nhỉ?
Không kịp xỏ dép lê, cứ thế chạy vọt ra khỏi phòng ngủ, ra ngoài phòng khách.
Đụng phải ánh mắt của Thời Cảnh, cô cười: "Hê hê... tôi xem TV với anh ha~"
Sau đó, ngồi xuống sô pha, nhìn màn hình không chớp mắt: "Thì ra anh cũng thích xem "Phi thành vật nhiễu" à?"
"Cũng tạm."
"Anh chưa lấy vợ đúng không?"
"Hơ..."
"Vừa vặn có thể báo danh đi tham gia một kỳ! Anh nhìn gương đi," Đàm Hi chỉ vào mặt gương to ở bên phải, tay trái làm ý mời, lướt từ đầu tới chân, trong miệng tán thưởng: "Nhìn đi, một anh chàng khôi ngô như thế này, anh mà đi thì đảm bảo cái cô Hà Lộ Lộ kia sẽ quỳ gối dưới quần của anh luôn!"
Thời Cảnh trợn mắt há mồm, nhìn Lục Chinh đi từ phòng ngủ ra, lại nhìn cô nàng với vẻ mặt chờ mong trước mắt, sau một lúc lâu mới thốt ra được mấy tiếng: "Không... không muốn..."
"Nào! Nào! Anh nhìn cái cô khách mời số ba kia đi, n.g.ự.c tấn công, m.ô.n.g phòng thủ, chân dài! Anh không thấy động lòng tí nào à?"
Lắc đầu.
Đàm Hi liếc nhìn anh ta, tà ác len lỏi trong đáy mắt: "Vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào mấy chỗ đó, chỉ thiếu điều chảy cả nước dãi ra! Là đàn ông thì đừng có giả vờ nữa, thừa nhận đi! He he he..."
Thời Cảnh cảm thấy trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể bị sét bổ trúng đầu: "Lão Lục, quản lý cô nàng của cậu đi!"
Anh ta nhìn chằm chằm thì sao chứ? Liên quan quái gì tới cô ấy!
Đàm Hi rụt đầu: "Chỉ đùa một chút thôi mà, keo kiệt! Hơn nữa..." Rõ ràng là anh cứ nhìn chằm chặp vào n.g.ự.c của người ta còn gì.
Tục ngữ nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm!
Hai gã này đều chẳng phải thứ tốt gì, thảo nào có thể làm bạn với nhau, còn xưng huynh gọi đệ.
Nói không chừng... cái kẻ giúp Lục Chinh giải quyết chính là tên này!
Ánh mắt Đàm Hi trở nên nghiêm túc quan sát anh ta.
Ngũ quan đoan chính, làn da nâu nhạt khỏe mạnh, thân cao ít nhất 1m85, cơ bắp cuồn cuộn, hai chân thon dài...
Vừa thấy chính là loại đàn ông vừa có sức khỏe lại sôi nổi, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của đồng tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/158.html.]
Hừ lạnh một tiếng, nếu hai con mắt của cô có thể b.ắ.n ra mũi tên thì có khi Thời Cảnh cũng thành con nhím rồi ấy chứ.
Lục Chinh tự nhiên bị lửa giận lan tới một cách khó hiểu, Đàm Hi cũng lườm anh luôn.
Thời Cảnh khiếp hãi, anh ta chẳng nhớ mình chọc vào cái quả ớt thóc này lúc nào, cũng chẳng hiểu sự địch ý kia từ đâu mà ra.
Quay đầu nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt dò hỏi, nhận lại là cái lắc đầu tỏ vẻ anh cũng chẳng biết gì.
"Này này... Cô nhìn chằm chằm tôi như thế làm gì hả?"
Tiếp tục nhìn chằm chằm.
Thời Cảnh bực bội: "Lão Lục, nhanh kéo cô nàng của cậu đi ngay, ánh mắt này gian xảo quá!"
Lục Chinh cho là thật, tiến lên vác thẳng người lên vai rồi đi vào phòng ngủ.
Đàm Hi không thể nào phản kháng, cô vẫn cố quan sát phản ứng của Kẹo Thập Cẩm, chỉ cần thấy anh ta tỏ vẻ ghen tức gì đó một chút thôi thì cũng đừng trách cô trở thành con mèo cái cào rách cái bản "mặt thụ" đẹp trai kia của anh ta.
Đừng hỏi cô tại sao lại là "mặt thụ", tuy rằng nhìn Kẹo Thập Cẩm cũng có tố chất làm công...
Nhưng so với Chày Gỗ thì còn kém xa!
Dù sao, cô sẽ tuyệt đối không thừa nhận, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lục Chinh đã lập tức bị khí thế đàn ông trên người anh thu phục, đặc biệt là con "phi long" phun nước kia, quá là mạnh mẽ...
He he!
"Lão Lục!" Cô trầm mặt, bộ dáng nghiêm trang làm Lục Chinh nhảy dựng trong lòng: "Sau này anh chỉ được xem "Canxi (phim Gay)" với em thôi đấy!"
"Canxi?" Không phải để... ăn thôi sao?
Tha thứ anh không theo kịp tư duy thời thượng của cô nhóc này, rốt cuộc khoảng cách về tuổi tác lớn như thế thì cũng không khỏi khác nhau về tư tưởng...
"Chính là GV đó."
"GV?"
"Gay Video."
Ba giây sau...
"Đàm, Hi –"
Cô nàng nào đó bị điểm danh vội che lại lỗ tai, sau đó bắt đầu cười ngây ngô.
Chày Gỗ nhà mình còn chẳng biết GV là cái gì, ngây thơ quá!
Sao cô có thể nghi ngờ anh được chứ?
"Rốt cuộc cả ngày em toàn nghĩ những cái gì thế hả?"
"Anh."
"..."
"Đừng có đùa với anh!"
"Không đùa, em nói thật mà."
Người đàn ông trầm mặt xuống, mím môi, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp c.h.ế.t cả ruồi.
Đàm Hi bò dậy khỏi giường, đứng thẳng, vừa hay cao hơn người đàn ông một cái đầu, cô duỗi tay nâng cằm anh lên, mắt mở to.
"Sáng sớm nay anh biến mất, cũng chẳng thèm nhắn tin hay để lại tờ giấy nào." Cô nàng Đàm ấm ức.
Đôi mắt người đàn ông hơi lóe, thậm chí còn quên luôn cái tay nhỏ đang véo cằm mình.
"Người ta nhớ anh lắm đó! Vừa dậy đã nhớ, ăn sáng cũng nhớ, lúc ra cửa vẫn còn nhớ..." Hít mũi, vành mắt đỏ nghẹn ngào: "Biết thế nào gọi là một lần say tiêu bớt ngàn sầu không? Em uống bia, chẳng phải do anh mà ra sao!"
Lục Chinh ngẩn ra, trong đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Đúng! Chính là tại anh làm hại! Em nghĩ say rồi thì sẽ không cần nhớ nữa, nhưng vẫn chẳng được, say rồi vẫn cứ nhớ anh..." Thiếu nữ nhăn nhó, bộ dáng làm nũng cầu xin thương xót khiến người đàn ông mềm nhũn đến tận trái tim, hóa thành yêu thương ngập tràn.
"Em..."
"Hừ! Anh chỉ biết mắng em thôi! Còn túm chân em nữa, anh nhìn đi, bầm tím rồi đây này..."
Lục Chinh cúi đầu nhìn, quả thật ở cổ chân đã nổi lên một vòng màu tím.
Anh nhớ rõ ràng là mình chẳng dùng bao nhiêu lực, có điều ngẫm lại, da thịt của con cún con này quả thực quá non mịn, thảo nào...
Nhưng mà nếu giờ không tập chịu véo dần đi, sau này...
Khụ khụ...
"Đồ đểu cáng, tại anh hết đấy! Tay thô chân thô, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào cả..."