Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 162
Cập nhật lúc: 2025-01-13 14:48:52
Lượt xem: 24
Phát triển cho tới bây giờ, ly tán, c.h.ế.t đi, chỉ còn lại một nhánh ở thủ đô mà thôi.
Ông cụ Thời từng là thư ký ở thủ đô, bà cụ Thời lúc còn trẻ thì công tác ở bộ Thông tin truyền thông, hiện giờ là Viện trưởng Viện Thông tin truyền thông của đại học T, hai người sinh được một người con trai, cũng chính là ba của Thời Cảnh, hiện đang là chủ nhiệm ủy ban Cải cách và phát triển thủ đô, vợ công tác ở bộ Ngoại giao.
Thời Cảnh có một cô em gái là Thời Nguyệt, năm nay 22 tuổi, là sinh viên Đại học T ở Tân Thị.
Được xưng là dòng dõi thư hương, cũng là gia đình cán bộ cấp cao.
"... Tất nhiên ông nội của tôi không đồng ý cho họ tới với nhau, thậm chí còn ép cô tôi bỏ cái thai đi, cô tôi không đồng ý, còn dọa sẽ tuyệt thực. Cuối cùng, ba tôi không kiềm chế được trước sự cầu xin của cô ấy nên đã thả cô đi gặp người đàn ông đó, kết quả, cô ấy không về nhà nữa."
"Với ảnh hưởng của ông cụ ở chính trường lúc đó, nếu ông muốn tìm thì cũng không phải không có cách nào." Lục Chinh phân tích lý tính.
Thời Cảnh thở dài: "Vì lòng ông đã lạnh, quá thất vọng về cô nên không cho ai đi tìm, còn nói coi như không có đứa con như thế."
"Vậy giờ..."
Nhún vai: "Ông cụ hối hận rồi! Thực ra khi cô tôi bỏ đi tới năm thứ hai là ông đã không ngồi yên được rồi, hơn nữa lại có bà nội khuyên giải, ba tôi thì áy náy trong lòng, vì thế quyết định vận dụng quan hệ tìm cô tôi về. Đáng tiếc, vì bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, biển người mênh mông, đến giờ vẫn không biết ở nơi nào."
"Vậy em họ của cậu là chuyện thế nào?"
Sắc mặt Thời Cảnh trở nên ngưng trọng: "Nhiệm vụ lần này của tôi là tra ra nơi rửa tiền của tập đoàn Thiên Tước ở trong nước. Khi tôi mang đội kỹ thuật lần theo manh mối, tìm hiểu liền tra tới một công ty có tên là Hồng Hâm."
"Tập đoàn Thiên Tước..." Lục Chinh hút điếu thuốc, như suy tư gì đó.
"Mấy năm nay cậu vẫn luôn chiếm cứ ở thương trường, hẳn là đã nghe tới tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia đó rồi, gần mười năm, bắt đầu chen chân vào thị trường rửa tiền, động tác liên tục. Công ty sa lưới Hồng Hâm lần này chính là đầu mối rửa tiền then chốt của tập đoàn đó ở Hoa Hạ."
"Tôi đã từng điều tra về công ty này, dòng tiền đổ về cực kỳ nhiều. Hai năm trước, tôi đã từng để bộ điều tra kinh tế để mắt tới, tiền thu về rất bình thường, nhưng hướng đầu tư thì vô cùng quỷ dị. Thường chỉ bỏ ra một ít tiền đổ vào trong thị trường chứng khoán hoặc đầu tư trực tiếp, lấy chu kỳ nửa năm liền có một khoản tiền lớn đổ về. Nghe nói, là mời được một vị cao thủ chứng khoán ở phố Wall về làm cố vấn."
Mày Thời Cảnh hơi nhíu một chút, sau một lúc lâu mới nói: "Lão Lục, tôi nghi ngờ... vị cao thủ chứng khoán đó chính là em họ của tôi - Yan."
"Yan?" Đến Lục Chinh cũng không khỏi kinh ngạc.
Ba năm trước, quả thực có một con hắc mã xâm nhập vào phố tài chính của Hoa Hạ, thường xuyên hoạt động ở ba sở giao dịch chứng khoán, không tới nửa năm liền có công ty đầu tư của chính mình ở thủ đô, hơn nữa còn có quy mô không nhỏ, nhưng hai năm trước, người này đột nhiên biến mất, công ty cũng đóng cửa theo, từ đó về sau chưa bao giờ xuất hiện trở lại.
"Yan là nữ sao?"
"Kinh ngạc đúng không? Lúc tôi biết cái này cũng có phản ứng y như cậu."
Lục Chinh thoáng trầm ngâm: "Sao cậu có thể xác định Yan là em họ của cậu?"
"Tôi đã điều tra ghi chép của công ty đầu tư kia, Yan là người đứng tên sở hữu, tin tức cá nhân của cô ấy vẫn còn nguyên. Tên tiếng Trung là Viêm Hề, cùng họ với người đàn ông đã đem cô tôi đi, phần cha ruột để trống, phần mẹ ruột điền tên của cô tôi - Thời Tú!"
"Không bài trừ khả năng là trùng tên họ thôi."
"Nhưng nhiều cái trùng hợp như thế cùng tụ lại, tôi có lý do để nghi ngờ."
"Vì thế, mọi chuyện là do cậu tra được Yan qua Hồng Hâm, nghi ngờ Yan chính là con của cô mình, không chờ nhiệm vụ kết thúc đã tự tiện bỏ đi, đuổi theo để tra tìm nơi cô ấy đang ở sao?"
Thời Cảnh cười khổ: "Đáng tiếc, tốn công vô ích."
"Cậu không tra được?"
"Lúc đầu tôi phát hiện hướng đầu tư của Hồng Hâm rất kỳ quái, gần như lần nào thu về cũng có thể kiếm được lợi ích cao nhất, tổng giám đốc công ty đẩy toàn bộ công lao cho cố vấn đầu tư, lúc đó tôi mới chú ý tới Yan. Không ngờ, người này đã mất tích hai năm rồi, hiện tại, kế hoạch đầu tư mà Hồng Hâm đang dùng vẫn là một ít hướng đầu tư và kỳ hạn giao hàng mà cô ấy để lại hai năm trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/162.html.]
"Để lại từ hai năm trước ư?"
"He, cô em họ này của tôi giỏi đúng không? Nhìn xa trông rộng, biết bày lưu lập kế."
Lục Chinh cười lạnh: "Thế thì cũng chẳng loại trừ được hiềm nghi cô ấy giúp người ta rửa tiền."
Nụ cười của Thời Cảnh cứng đờ, sau một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Có lẽ, cô ấy... cũng không biết."
"Người có thể nhìn được hướng đầu tư đến tận hai năm sau, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không nhìn ra manh mối gì sao? Đã tra các tài khoản đứng tên cô ấy chưa?"
"Tra rồi. Một khoản tiền khổng lồ gửi trong ngân hàng."
"Cậu định làm như thế nào?" Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn tìm cô ấy..."
"Đầu tiên, cô ấy làm việc cho Thiên Tước, không thể vô duyên vô cớ biến mất hai năm, sống c.h.ế.t còn không rõ. Ngoài ra, dù cậu có tìm được cô ấy thì cô ấy vẫn là một người bị tình nghi liên quan tới hoạt động rửa tiền, cậu là lính, cô ấy là tội phạm, cậu định tự xử như thế nào chứ?"
Trong mắt Thời Cảnh lộ ra vẻ đau xót: "Tôi không biết nữa. Có lẽ, cô ấy cũng là người bị hại, bị người ta ép buộc mới phải làm chuyện đó; hoặc là bị người ta vu oan hãm hại, mạo danh thân phận của cô ấy để làm việc cho tập đoàn buôn lậu kia..."
"Những cái này đều là suy đoán, cậu không thể xác định."
"Tôi cũng không thể cứ giả câm giả điếc, mặc cô ấy tự sinh tự diệt được! Lỡ như cô ấy đang sống trong hoàn cảnh khổ cực, hoặc bị người ta đuổi giết..."
"Thời Cảnh! Cậu bình tĩnh lại đi!"
"Lão Lục, cậu không biết ông bà nội tôi có tình cảm sâu đậm thế nào với cô tôi đâu, mấy năm nay trong lòng ba tôi cũng có vướng mắc, nếu không thể tìm ra hai mẹ con cô ấy, sợ ông bà tôi cũng không qua được mùa đông này..."
Loảng xoảng –
Hai người đồng thời quay đầu nhìn.
"Hi Hi?"
"Nhóc con?"
"À thì... Em hơi khát nước, ra rót một cốc."
Lục Chinh đi qua, cầm lấy tay cô, nhíu mày: "Sao lại lạnh thế này?"
"Nửa đêm gió lớn, vừa rồi còn mở cửa sổ nữa..."
Lục Chinh nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, xoay người đi vào trong bếp: "Để anh đun nước ấm cho em."
Đàm Hi ngồi xuống sô pha, trước mắt xuất hiện một bàn tay quơ quơ.
Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, gương mặt bướng bỉnh, đẹp trai của Thời Cảnh xuất hiện trước mắt.
"Nhóc con, ngẩn người gì thế hả?"
"..."
"Cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?" Thời Cảnh rùng mình: "Tuyệt đối đừng nói với tôi bất kỳ lời không an phận nào nhé, cho dù có thì cũng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi, vợ bạn không thể động, huống hồ lão Lục còn là anh em tốt của tôi!"