Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 176

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-14 10:33:42
Lượt xem: 30

Hình như không hợp ý cảnh cho lắm.

"Ọe..."

Người đàn ông nôn đến mức hai mắt trắng dã, không ngừng vỗ ngực, thở hổn hển.

"Chả có tí tiền đồ nào!" Một câu khinh thường mang theo vẻ nho nhã và trong trẻo của thiếu nữ.

Tống Bạch tức tới mức đầu ngón tay cũng run lên.

"Em... em... Thật quá đáng!"

"Chẳng phải anh nói chơi gì anh cũng chiều sao?"

"Nhưng không bao gồm liều mạng." Một khắc đó, Tống Bạch cảm giác được rõ ràng Tử Thần đứng cách mình không tới một bước.

Có lẽ, giây tiếp theo anh ta cũng sẽ không còn trên đời này nữa.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không g.i.ế.c anh đâu." Thiếu nữ xua tay, nhẹ nhàng, bâng quơ.

Tống Bạch giận dữ, vọt tới trước mặt cô: "Em..."

Vừa mở miệng, Đàm Hi đã che kín mũi, thuận tiện ném chai nước lên người anh ta: "Hôi kinh lên được, cách tôi xa một tí đi."

Vẻ mặt người thanh niên hết xanh lại trắng: "em, em" một hồi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Phỏng chừng cũng bị mùi hôi trong miệng mình ghê tởm tới nên tức tối mở nắp chai nước, uống ừng ực mấy hơi.

Ánh mắt Đàm Hi càng nhìn càng ghét bỏ: "Anh lại nuốt cả nước súc miệng vào..."

Cả người Tống Bạch cứng đờ.

"Bên trong có đồ mà anh vừa mới nôn ra, sau đó anh lại uống cái nước đó vào..."

"Ọe!" Tống Bạch nôn khan một tiếng, sau đó lại xoay người chạy tới gốc cây, lại bắt đầu một vòng nôn ọe mới.

Đàm Hi đeo tai nghe vào, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, vừa lúc ngăn lại âm thanh bất nhã của người nào đó.

Sau một lúc lâu, Tống Bạch lại quay về, giống như một con cún trụi lông, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra với cô nữa mà thôi.

"Đều tại em làm hại..." Hữu khí vô lực.

Đàm Hi tháo tai nghe ra, ấn tạm dừng, duỗi tay vỗ bờ vai thon gầy của anh chàng: "Thừa nhận đi, anh không chỉ tên là Bạch mà tính cách cũng "Bạch" luôn, có thể giống đàn ông một tí được không hả?"

Lời nói thấm thía nhưng không hề che giấu sự mỉa mai.

Tống Bạch tức tối: "Em là đồ con gái xấu xa, tôi có chỗ nào không giống đàn ông hả? Có chỗ nào không giống đàn ông chứ?"

Tầm mắt đảo qua, giọng chậm rãi: "Chẳng chỗ nào giống hết."

"Em!"

"Tôi nói này Tiểu Bạch, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, nổi tiếng ăn chơi trác táng, đừng nói là anh chưa bao giờ chơi đua xe ngầm nhé?"

"Đừng có đặt biệt danh lung tung, Tống Bạch! Anh Tống! Cậu Ba! Cậu Ba Tống! Đừng có đặt biệt danh lung tung vớ vẩn cho tôi..."

"Nhưng anh chính là Tiểu Bạch còn gì!" Chớp mắt, nhún vai, hai tay xòe ra, cô tỏ vẻ rất vô tội.

"Đàm Hi, em là đồ con gái xấu xa!"

"Hả? Đồ con gái xấu xa là để anh gọi à?" Hai mắt híp lại, quỷ quyệt lóe lên: "Xem ra, anh vẫn muốn thể nghiệm lại xe bay đoạt mạng một lần nữa..."

Môi chàng trai trở nên trắng bệch, gương mặt méo mó.

"Lần sau còn dám gọi điện quấy rối không hả? Còn dám hẹn bà đây ra ngoài nữa không?" Đàm Hi duỗi tay vỗ mặt chàng trai, lực không nhẹ chút nào.

Tống Bạch tức giận, gạt tay cô ra, tôn nghiêm của đàn ông không còn lại một tí gì, không còn lại một tí nào hết –

Tim anh ta, đau quá!

"Này? Bị dọa choáng váng thật rồi à?" Duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ta.

Không phản ứng.

Đàm Hi sờ mũi, mới được 250km/giờ thôi mà, có đến mức phải như thế không?

Như lúc đua xe F1, tốc độ tối đa có thể đạt 375km/giờ, cô thấy, mình như vậy là đã rất nhân từ rồi.

Không biết bóng ma tâm lý của bạn Tiểu Bạch giờ đã lớn đến cỡ nào rồi nhỉ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/176.html.]

"Này, em có bằng lái từ khi nào thế?" Chàng trai giữ chắc tay lái, tranh thủ liếc nhìn sang cô nàng ngồi bên cạnh.

Xe đã rời khỏi khu vực ngoại thành, chậm rãi trở về khu trung tâm kinh tế.

Chỉ là lúc này, Tống Bạch nhất quyết không cho Đàm Hi lái, có lẽ vừa mới bị kích thích xong nên cậu ấm vốn luôn coi trời bằng vung này lại trở thành người vô cùng ngoan ngoãn, đèn vàng còn chưa chuyển sang đèn đỏ mà đã ngoan ngoãn dừng xe lại rồi.

Đàm Hi nhếch môi, cười hừ một tiếng không rõ ý vị.

"Nhóc con, nụ cười này của em rất có vấn đề nhé!"

"Có vấn đề gì?" Cô nhướng mày.

Tống Bạch gật đầu.

"Tôi thấy bình thường mà nhỉ."

"Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi."

Đàm Hi sờ mũi: "À thì... Hình như tôi tạm thời chưa có bằng lái..."

Két –

"Không có sao?" Tống Bạch kinh hãi dẫm chân phanh, trợn mắt há mồm.

Đàm Hi đá cho anh ta một cái: "Mẹ, anh trúng gió à? Đây là khu vực đường giao cắt đấy, mau lái xe đi!"

Tống Bạch luống ca luống cuống, đúng lúc này, chiếc Porsche 911 tuyệt hảo kia lại giở chứng ngay thời điểm mấu chốt, sau hai lần rung rung lên thì tắt máy hẳn.

"Shit!" Nện một cú lên vô lăng, anh chàng nào đó thẹn quá thành giận.

Phía sau có mấy chiếc xe đang chuyển đường đi tới, vì thế cũng phải xếp hàng thẳng tắp phía sau, cùng lúc, vô số tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.

"Bấm bấm bấm! Bấm cái con khỉ ấy!" Cậu ấm nổi giận, hạ cửa kính thò đầu ra chửi, giọng điệu vô cùng lảnh lót.

Nếu có thể, Đàm Hi thật sự muốn đào một cái hố và chui vào, dù không chôn được cả người thì cũng che được cái mặt lại.

– Quá mất mặt!

"Ai bảo cậu dừng xe lung tung, còn không cho ông đây bấm còi à?!"

"Có đạo đức nơi công cộng không thế hả? Một người chắn hết cả đường đi, còn mắng người ta như đúng rồi ấy, có Porsche thì ghê gớm lắm sao?!"

"Đúng thế... Biển báo lớn như thế, vạch đường rõ như thế, cậu bị mù à?"

"Mau dịch ra, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông đấy..."

Tống Bạch tức xịt khói lỗ tai, đã bị một đứa con gái bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đám người qua đường cũng dám chạy tới ị lên đầu anh ta nữa sao?

Mẹ kiếp!

Thấy Tống Bạch đang định mắng chửi lại người ta, Đàm Hi liền đập anh ta một cái: "Đồ ngu! Nhanh chạy lấy người đi còn ngồi đấy chửi nhau cái gì!"

"Là đám ngu ngốc đó mắng tôi trước mà! Kiểu gì thì kiểu, ông cũng phải cho chúng nó biết mặt!"

"Cho cái rắm ấy mà cho! Đằng trước là một đống cameras kìa, anh muốn vào đội cảnh sát giao thông uống trà đúng không?"

"Uống trà thì uống trà! Em tưởng ông đây sẽ sợ chắc?"

Đương nhiên là Tống Bạch không sợ rồi, Tống gia nhà anh ta quyền quý thế nào, dù có vào cục cảnh sát thì cũng có người chống lưng cho chứ nói gì một cái đồn cảnh sát giao thông nho nhỏ?!

"Hừ, anh khát nước, vậy thì anh cứ uống, tôi không đi cùng anh được." Đàm Hi lạnh mặt, nói xong liền cởi dây an toàn và đẩy cửa đi xuống.

Tống Bạch vội vã kéo người giữ lại: "Đừng mà... Nói đi là đi, sao xấu tính thế chứ..."

Vừa oán giận vừa nổ máy, xe gầm lên một tiếng rồi sau đó phóng vọt đi.

Con đường cũng lập tức khôi phục lại trật tự giao thông bình thường.

"Mẹ kiếp, sao dạo này toàn gặp bọn nhà giàu mất dạy..."

"Lái một cái siêu xe là có thể tùy hứng làm bừa, cái kiểu người gì thế không biết!"

"Thật đáng khinh."

...

"Em cản tôi làm gì hả? Đám c.h.ế.t tiệt kia rõ ràng là rất láo, rõ ràng cần phải dạy dỗ!" Tống Bạch vẫn không phục, dẫm chân ga lúc mạnh lúc nhẹ khiến cả chiếc xe cũng vừa đi vừa giật.

"Hoặc là lái xe cho tử tế, hoặc là dừng xe cho tôi xuống." Cứ giật đùng đùng thế này chắc cô sẽ nôn ra mất.

Loading...