Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 189
Cập nhật lúc: 2025-01-16 14:32:35
Lượt xem: 9
Đàm Vi tự cho mình là ngây thơ, hoạt bát, nhưng giờ còn có người càng hoạt bát hơn mình, càng am hiểu hơn mình, trong lòng cô chủ cả sao có thể thoải mái được cơ chứ?
Quả nhiên, vừa vào phòng, Đàm Vi liền ôm lấy cốc nước mơ chua không rời tay, còn làm nũng: "Chị Hi, chị đừng có cướp của em nha, của em hết đấy!"
Đuôi mắt khẽ rướn lên, rất hợp với gương mặt ngây thơ, yêu kiều nhưng vẫn không mất đi sự đáng yêu.
Đàm Hi không thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ "ừ" một câu: "Cũng vừa lúc, chị không thích chua, không tốt cho răng lắm."
Nụ cười hạ xuống, Đàm Vi nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Chị... chẳng phải chị rất thích nước mơ chua sao?"
"Đó là trước đây thôi."
"Giờ thì sao ạ?"
"Không thích nữa. Dì Trương, phiền dì cho tôi một ly hồng trà."
Trương Quế Phân không tình nguyện lắm nhưng kết quả lại bị Nhậm Tĩnh dùng ánh mắt ra hiệu cho một cái, bà ta vội vàng đi vào trong bếp.
Rất nhanh, một ly hồng trà đặt tới trước mặt Đàm Hi, lễ phép nói cảm ơn, sau đó bưng lên, nhẹ nhấp hai ngụm.
Cánh môi hồng nhạt duyên dáng nhấp nhẹ lên miệng ly, chậm rãi nghiêng về trước.
Từng hành động đều lộ ra vẻ đẹp mắt, rõ ràng hơn hẳn khí chất học sinh non nớt trên người Đàm Vi.
Khiên ngưu trong trắng đặt cạnh thược dược diễm lệ, tất nhiên, màu sắc rực rỡ sẽ càng thu hút ánh mắt của người ta hơn là màu sắc tươi mát, thanh nhã.
Ánh mắt đầu tiên, Đàm Vi đã thua, thua ở khí chất.
Mà thứ được gọi là khí chất thường không bao giờ bắt chước được, nó có được qua năm tháng, bắt đầu từ trải nghiệm và mắt nhìn của một người, thường có quan hệ trực tiếp tới tuổi tác.
Có điều, Đàm Hi là ngoại lệ.
Trong nháy mắt, Nhậm Tĩnh cảm thấy, ngay cả Trương Như Thu cũng sẽ không có được khí chất như thế, loại thong thả kiêu ngạo mà không vội vã này đẹp đến mức làm người ta không thở được.
Được rồi, Đàm Hi thừa nhận, cô đang cố ý.
Hừ, chỉ cô mới được giả đò còn tôi thì không sao?
"Vi Vi, sao mặt cháu lại trắng thế kia?" Trương Quế Phân là loại người lời hay thì không nói mà toàn nói cái dở.
"Không... không sao ạ!"
"Có phải trời nóng quá không, trời ạ – hay là bị cảm nắng rồi? Dì đi ép cho cháu ly nước dưa hấu..."
"Dì Trương, dì không cần làm đâu, cháu thật sự không sao mà!" Giọng điệu có mấy phần nóng nảy, có chứa một chút không vui nữa.
Ánh mắt Nhậm Tĩnh cũng trầm xuống: "Mẹ, nếu Vi Vi đã nói không sao rồi thì mẹ đừng có quản nữa, miễn cho có người chẳng biết cảm kích là gì."
Đàm Vi nghe vậy thì trong lòng như bị gai đâm.
Trương Quế Phân liếc nhìn con gái đầy trách móc, sau có thể nói như thế chứ?
Nhậm Tĩnh thì chẳng cho rằng mình sai ở đâu, giờ cô ta được Đàm Tông Võ che chở, chắc chắn sẽ chẳng chịu thiệt gì. Lúc còn nhỏ, lúc nào cô ta cũng phải nhường cô chủ cả này, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ nhẫn nhịn cả đời.
Đàm Hi nhìn rõ phản ứng của cả ba người họ, đã hiểu rõ tất cả các mối quan hệ trong Đàm gia này.
"Không còn sớm nữa, chị phải đi đây."
"Chị Hi, hôm nay về nhà có chuyện gì hay sao ạ?"
"Không có việc gì thì không được về nhà sao?" Nói xong lại dừng một chút, hốc mắt đỏ lên, than thở: "Nói cho cùng, nơi này cũng là nơi mà ba mẹ chị từng sống, luôn có sự nhớ nhung về nó."
Sắc mặt ba người còn lại đều trắng bệch.
"Hi Hi, người... c.h.ế.t rồi, tốt nhất đừng nhắc nữa thì hơn." Trương Quế Phân có xuất thân nông thôn nên rất kiêng kị chuyện này.
"Ôi, tôi biết là họ vẫn còn sống..."
Ba người phụ nữ trợn trừng mắt, Đàm Hi lại nói tiếp: "Vĩnh viễn sống ở trong lòng tôi."
"Chào chú thím Hai giúp chị nhé, chị về đây, bye~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/189.html.]
Rầm –
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, ba người đang căng thẳng cũng lập tức sụp xuống.
"Ừm... Mẹ à, trong phòng con hơi bừa bộn, mẹ vào dọn với con đi."
"Ừ."
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Đàm Vi, gió thốc qua cửa sổ, lùa vào cổ làm cô ta rùng mình một cái.
Lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi đi: "Mẹ, vừa rồi Đàm Hi về đây..."
Mà lúc này, hai mẹ con nhà nọ đang thu dọn đồ trong phòng cũng thì thầm to nhỏ với nhau.
"Tĩnh Tĩnh, giờ thì tốt rồi, nó đã chuyển đi, từ giờ căn phòng này sẽ hoàn toàn thuộc về con."
Nhậm Tĩnh khẽ gật đầu, nhìn chẳng vui sướng chút nào.
Từ sau khi qua lại với Đàm Tông Võ, cô ta đã nhìn thấy không ít chuyện to lớn hơn, trước kia có lẽ sẽ nhẩy cẫng lên nếu có được một căn phòng thuộc về riêng mình thế này, nhưng hôm nay, cô ta có nhà riêng, mặc đồ hàng hiệu, đã sớm chẳng còn thèm thuộc một căn phòng như thế này nữa.
"Mẹ, sau này mẹ đừng có chọc vào Đàm Hi nữa, đứa con gái ấy có vấn đề."
Trương Quế Phân hoảng hốt: "Vấn đề gì chứ?"
"Con cảm thấy nó không giống với trước kia, loại biến hóa này... rất quỷ dị."
"Có... có thể là vì nó đã lấy chồng, vào nhà giàu thì sẽ bị ảnh hưởng bởi những người và việc mà nó tiếp xúc, biến thành như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả."
"Một người không thể nào hoàn toàn thay đổi như thế, trừ phi là đổi linh hồn, đương nhiên chuyện này là không thể xảy ra, đây có phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đâu chứ."
"Tĩnh Tĩnh, con đừng dọa mẹ nữa..."
"Dù sao thì con cũng cảm thấy Đàm Hi rất kỳ quái. Mẹ nhớ kỹ lời con dặn đấy, sau này cố gắng đừng đối đầu với nó nữa, dù cho bà chủ sai mẹ làm gì, một khi liên quan tới Đàm Hi thì mẹ cũng không được xúc động!"
Thấy con gái trịnh trọng như thế, Trương Quế Phân cũng thấy hơi sợ, ngẫm lại, biểu hiện của con bé Đàm Hi đó ngày hôm nay thật sự khác quá xa trước đây, như thể... đổi thành người khác vậy.
"Ừ, mẹ nghe con!"
"Còn nữa, sau này đừng có quan tâm quá tới Đàm Vi làm gì. Mẹ càng lấy lòng nó thì nó càng làm ra vẻ thôi."
Xì – nó là cái thá gì chứ!
Hiện giờ Đàm Hi đã thay hình đổi dạng, cô ta cũng nên bắt đầu tính toán cho riêng mình, không thể mãn đời mãn kiếp làm vợ bé được.
Tiếc nuối lớn nhất đời này của Đàm Tông Võ là không có con trai thừa kế gia nghiệp, nếu cô ta có thể...
Ra khỏi khu biệt thự, Đàm Hi gọi điện thoại cho bên chuyển nhà: "... Sắp xếp xong rồi đúng không? Được rồi, tôi đã tới cửa tiểu khu, các anh ở đó chờ tôi hai phút."
Vào cửa hàng tiện lợi mua ba chai nước, Đàm Hi liền lên xe.
"Xin lỗi, để chờ lâu rồi." Cô thắt đai an toàn, đưa cho mỗi người một chai nước, bản thân mình giữ lại một chai.
"Cảm ơn!"
"Cô bé khách sáo rồi."
Tới dọn đồ là hai người đàn ông cao lớn, một trắng, một đen, đều mặc đồ lao động, người da đen có vẻ lớn tuổi, người da trắng hơn thì có vẻ còn rất trẻ.
"Không cần cảm ơn ạ!"
"Giờ chúng ta dọn đồ tới đâu?"
"Tới Bồng Lai."
Trên đường, Đàm Hi gọi điện thoại báo tình hình cho Lục Chinh hay.
"... Cậu à, đồ của cháu không nhiều lắm, chắc là cậu không chê phiền đúng không?"
Nói lời này lại thấy hơi chột dạ, dù sao cô cũng tiền trảm hậu tấu, nếu Lục Chinh không đồng ý thì chỉ có thể ném mấy thứ này vào thùng rác mà thôi, chẳng lẽ lại mang nó về Đàm gia sao?
"Không nhiều lắm mà em còn gọi công ty chuyển nhà cơ à?"
"Chẳng phải là vì dụng cụ vẽ tranh chiếm diện tích hơi lớn sao... Hơn nữa, em chỉ gọi một cái xe tải nhỏ thôi, có phải xe lớn đâu."