Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 193

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-16 18:10:05
Lượt xem: 12

"Chân mọc trên người cô ấy, tôi có thể làm gì được chứ?"

Trần Khải cắn răng: "Tôi nói chứ, sao cô có thể..."

Cô gái lễ tân tỏ ra vô tội, cô ta đâu biết đối phương là ai cơ chứ.

"Đi lâu chưa?"

"Khoảng... khoảng mười phút rồi."

"Đi về phía nào?"

"Không, không nhìn rõ..."

"Cô!"

"Thư ký Trần, cô gái trẻ đó là ai thế ạ? Cô ấy và Lục tổng..."

Trần Khải liếc mắt nhìn cô ta: "Hỏi ít thôi!"

"Vậy giờ phải làm sao ạ?"

"Hên xui đi!" Trần Khải nghĩ đến bộ mặt lạnh như băng của BOSS nhà mình thì thấy ê hết cả răng, ánh mắt dừng trên cái túi giữ nhiệt, thở phào, còn may...

Lại nói Đàm Hi, cô rời khỏi cũng không phải vì giận dỗi gì, mặc dù đúng là cô cũng thấy hơi tức thật...

Vốn dĩ, cô định chờ ở dưới lầu, còn định hỏi lễ tân là có lò vi sóng hay không, nếu có thì sẽ không phải sợ đồ ăn bị nguội nữa.

Lại thoáng nhìn ra ngoài cửa, thấy được Ân Hoán, cô định chạy lên chào hỏi, còn chưa tới gần thì lại phát hiện sau lưng hắn ta có một cái đuôi bám theo.

Người nọ mặc đồ lao công, đội mũ và đeo khẩu trang, vừa đi theo vừa gọi điện thoại.

Đàm Hi quyết định đi theo, nếu không có việc gì là tốt nhất, nhưng lỡ như có chuyện gì...

Bám theo hai người đó qua tận ba tuyến phố, cuối cùng đi vào trong một ngõ nhỏ.

Ân Hoán đột nhiên dừng bước, xoay người cười đểu: "Theo lâu như thế rồi, không thấy mệt à?"

Sau một lúc lâu, không có động tĩnh gì.

"Làm rùa rút đầu lâu rồi nên súc vào trong mai là không dám duỗi đầu ra nữa sao?"

Vẫn không có động tĩnh.

"Mẹ mày chứ!" Ân Hoán đột nhiên chửi tục: "Dám theo mà không dám nhận, sao mày không rúc vào dưới váy đàn bà mà trốn đi?"

"Ân Hoán! Con mẹ mày bớt bẩn thỉu đi!" Người nọ cầm d.a.o lao ra, mũ và khẩu trang đều bị hất văng, một gương mặt đầy vết sẹo lộ ra dưới ánh mặt trời, vừa dữ tợn lại vừa méo mó.

"Mao Tử? Sao lại là mày?"

"Ha, sao lại không thể là tao chứ? Ngụy lão đại c.h.ế.t rồi, mày tưởng tao sẽ không sống được à?" Gã đàn ông nở nụ cười quái dị: "Không g.i.ế.c c.h.ế.t được ông đây, mày thất vọng lắm đúng không?"

"Khoan đã! Tao... g.i.ế.c c.h.ế.t mày ư?"

"Ân Hoán, con mẹ mày đừng có làm bộ làm tịch nữa!"

"Mẹ!" Một chân đá cái thùng bên đường ngã lăn ra: "Tao làm bộ cái gì hả? Dù thế nào cũng từng là anh em, tuy rằng mày đi theo Ngụy Cương nhưng trước giờ bọn tao đã động vào mày lúc nào đâu hả?"

"Con mẹ mày chưa động bao giờ à? Có phải mày là người b.ắ.n tin cho Lôi lão đại không?"

Đàm Hi tránh ở khúc ngoặt, tai nghe rõ rành mạch đoạn đối thoại giữa hai người họ, trái tim chợt đập nhanh hơn.

Ân Hoán, tốt nhất anh đừng có mắc lỗi đấy...

"Lôi lão đại? Báo tin gì?" Không hiểu ra sao.

"Đừng có giả vờ với tao nữa! Có phải mày hại c.h.ế.t Ngụy Cương không?"

"Ngụy Cương c.h.ế.t rồi... Mày nói thật không?"

Mắt Mao Tử lộ ra vẻ nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/193.html.]

"Mẹ!" Ân Hoán vỗ đùi, chợt cười to: "Thằng phản đồ đó đáng phải c.h.ế.t sớm đi mới đúng! Mày nói ai cơ? Lôi lão đại đúng không? Ân Hoán tao phải cảm ơn hắn mới được!"

"Mày!"

Ánh mắt hơi lóe: "Mao Tử, mày nhìn đi, đó là lão đại lúc trước mày chọn đấy nhé, con mẹ nó đúng là thằng vô năng!"

"Mày... thật sự không biết ư?"

Ân Hoán cười lên một tiếng.

Mao Tử càng siết chặt d.a.o trong tay hơn, trên mặt đã hiện vẻ do dự.

"Anh Mao, đừng để bị nó lừa! Ân Hoán, thằng khốn này nhất định có tham gia vào, thời gian này nó và bọn đàn em ô hợp của nó cả ngày cơm ngon rượu say, nếu không phải có được cái lợi từ chỗ Lôi lão đại thì có thể sống như thế được sao?" Một người khác cầm theo gậy sắt từ ngõ nhỏ bên cạnh vọt vào, hai người một trước một sau vây Ân Hoán lại.

Mao Tử liền bừng tỉnh: "Ân Hoán, hôm nay mày c.h.ế.t chắc rồi! Quạ, xông lên đi, chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t nó báo thù cho lão đại!"

Một người cầm dao, một người cầm gậy, cùng xông về phía Ân Hoán.

Ba người liền dây dưa với nhau.

Lúc đầu, Ân Hoán vẫn có thể ứng phó, nhưng hai người kia bao vây quá chặt chẽ, mấy lần hắn muốn trốn nhưng đều không thoát ra được.

Hai tay khó địch lại bốn nắm đấm, huống hồ trong tay đối phương còn có hàng nóng, Ân Hoán bị dồn vào góc tường, con d.a.o trong tay Mao Tử đang theo đà c.h.é.m thẳng xuống mặt hắn.

Choang – Choang –

Hai chai bia nện lên đầu hai người, m.á.u lập tức chảy ra như trút.

"Đi mau!" Đàm Hi cắn răng.

Ngu xuẩn vừa thôi, lúc này mà còn đứng đần mặt ra thế!

Ân Hoán nhảy dựng lên, hai chân đá vào n.g.ự.c hai người kia, Mao Tử lảo đảo lùi về sau rồi ngã ngồi xuống đất, Quạ thì trợn trừng mắt rồi ngất luôn.

Đàm Hi chạy trước, Ân Hoán chạy theo sau, chỉ vài bước đã vượt qua cô, túm mạnh lấy tay cô rồi kéo người chạy về đằng trước.

"Anh Mao? Quạ?! Các anh em, đuổi theo –" Phía sau có tiếng bước chân mơ hồ truyền tới, đã thế còn không chỉ có một người!

Sắc mặt Ân Hoán thay đổi.

Đàm Hi cố chạy nhanh hơn, còn không quên quay đầu lườm hắn một cái.

Hai người đều không nói gì, việc cấp bách là phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, phung phí nước bọt sẽ chỉ càng hao tổn thể lực hơn mà thôi.

"Qua đây –" Ân Hoán kéo cô qua một lối khác, vừa chuyển qua khúc rẽ, một con d.a.o bổ dưa hấu c.h.é.m thẳng về phía hai người.

Đồng tử Đàm Hi co lại. Đúng thế, cô gan thì to thật, nhưng đâu có nghĩa cô không sợ chết?

Ngược lại, được sống thêm một đời, cô yêu quý mạng sống hơn bất kỳ ai, khi xử lý Ngụy Cương, Đàm Hi nghĩ mình đã rất cẩn thận rồi, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện ra manh mối.

Đương nhiên, trong chuyện này, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ bên phía Ân Hoán, bởi gần đây bọn họ quá huênh hoang, ai nấy đều như nhà giàu mới nổi, làm gì có chuyện không được người ta chú ý cơ chứ?

Cũng may, Ân Hoán rất kín miệng, không khai cô ra, nếu không người đầu tiên muốn g.i.ế.c hắn sẽ là Đàm Hi.

Mới chỉ suy nghĩ có mấy giây mà lưỡi d.a.o sáng loáng đã mang theo khí thế sắc bén phi tới, Đàm Hi cảm thấy eo nhói lên, thân thể đổ nghiêng sang một bên, bả vai đập vào tường, là do Ân Hoán đã đẩy cô vào lúc quan trọng nhất nên mới né được cú c.h.é.m đó, nhưng hắn lại không tránh được nên bị c.h.é.m một d.a.o lên mu bàn tay, m.á.u lập tức tuôn ra.

"Mẹ kiếp..." Ân Hoán giận dữ trợn mắt, mắt cũng đỏ sọng, nhấc chân đá vào eo kẻ đó, đối phương ỷ vào việc có d.a.o trong tay nên quơ quào loạn xạ, may mắn là hắn thu chân lại kịp thời nên mới không bị c.h.é.m thành người què.

Đàm Hi cố gắng nhịn xuống cơn đau rát ở vai trái, dịch đến góc tường rồi bắt đầu lục lọi trong đống đồ linh tinh ở bên góc đó, cuối cùng tìm được một cây gậy sắt hơi còng queo.

"Bắt lấy –"

Hai người đang đánh nhau bên kia đồng thời nhìn sang, Ân Hoán duỗi tay ra, còn người kia thì vung d.a.o c.h.é.m tới.

Đàm Hi đã sớm có phòng bị, xoay người né tránh ngay lập tức, Ân Hoán khẽ thở phào, chuyên tâm đánh nhau với kẻ cầm d.a.o kia.

Có lẽ vì đã có vũ khí phòng thân, bản thân hắn lại rất nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã không chế đượ kẻ đó.

"Xử lý thế nào đây?" Ân Hoán nhìn cô.

Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, nói thật, phản ứng đầu tiên của cô là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chẳng có gì quan trọng cả.

Loading...