Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 195

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-16 18:10:45
Lượt xem: 18

"Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?" Bàng Thiệu Huân nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối.

"Đau."

"Ừ, tôi biết."

"Không phải... là đau kiểu khác!"

"Kiểu nào?"

"Đau đặc biệt luôn ấy."

Ánh mắt người đàn ông lộ ra nghi hoặc.

Cô hít sâu: "Đau hơn so với người bình thường, sau đó... tôi thấy sợ."

Sắc mặt Bàng Thiệu Huân lập tức chuyển thành sợ hãi: "Ý cô là cảm giác đau mạnh hơn?"

"Nói chung, chỉ cần duỗi tay ra thì quanh miệng vết thương như bị rút gân ấy, làm cho trái tim cũng co thắt lại."

"Tiểu Từ, cô che mắt cô ấy lại."

"Vâng."

"Như thế này phải không ạ?"

Đàm Hi thấy phía trước tối sầm, cô thấy không quen lắm, muốn đẩy ra nhưng Bàng Thiệu Huân đã quát bảo dừng lại: "Không được động đậy."

Cô đành phải ngồi yên.

"Giờ có cảm giác gì?"

"Không cảm thấy gì."

"Có đau không?"

"Vớ vẩn!" Cô bĩu môi, có ai bị thương mà không đau chứ?

"Giờ thì sao?"

"Anh đang tháo miếng vải ra à?"

"Ừ. Có cảm giác đau rút gân nữa không?"

"Tạm thời không có."

Bàng Thiệu Huân cởi bỏ mảnh vải trên tay cô, động tác cẩn thận: "Giờ thì sao?"

"Vẫn tốt."

"Được rồi. Tiểu Từ, nhớ che kín mắt cô ấy đấy." Lại dừng một chút: "Nói đi, làm sao bị thương?"

"Oh."

"Oh là cái quái gì hả? Không tiện nói ra à?"

"Anh là bác sĩ, hẳn là nhìn ra được mà đúng không?" Đàm Hi biết anh ta muốn phân tán sự chú ý của mình, thế nên cũng vui vẻ phối hợp.

"Đánh nhau với người ta à?"

"Có thể coi là thế."

"Động cả d.a.o à?"

"Không dùng d.a.o thì có thể cắt ngọt được như thế sao?"

"Ồ, cô còn dám nhìn cơ à?"

Đàm Hi: "..."

"Nếu không sao cô biết vết cắt rất ngọt?"

"Gà Giò, anh nói quá nhiều chuyện vô nghĩa đấy. Mỗi lần gặp anh cũng đều phải đổ máu, quá đen đủi!"

"Còn cách nào khác đâu, tính chất nghề nghiệp mà."

"A..."

Động tác của Bàng Thiệu Huân hơi dừng lại: "Đau à?"

"... Một chút."

"Thế này thì sao?" Anh lại chuyển sang dùng nhíp gắp mấy sợi vải dính trên miệng vết thương ra.

"Đỡ hơn một chút."

"Giờ tôi sẽ dùng cồn i-ốt khử trùng, cô cố gắng chịu đau nhé."

"Oh."

"... Thế nào rồi?"

Đàm Hi nghiến răng, sau một lúc lâu mới bật thốt ra một câu: "Đau c.h.ế.t bà rồi."

Cũng may là Bàng Thiệu Huân làm rất nhanh nên chỉ đau trong chớp mắt là hết.

Người đàn ông lắc đầu, hình như hơi bất đắc dĩ, bắt đầu chủ động băng bó cho cô: "Tiểu Từ, có thể buông tay được rồi."

"Vâng, bác sĩ Bàng."

Bóng tối lui đi, ánh sáng thình lình làm Đàm Hi thấy không dễ chịu lắm, hai mắt hơi híp lại theo bản năng, y như một con mèo lười ngủ gật, Bàng Thiệu Huân thấy vậy thì không khỏi bật cười.

Sau khi được khử trùng, miệng vết thương không còn dữ tợn như trước nữa, Đàm Hi nhíu mày nhìn xuống, chỉ thấy một sợi chỉ màu đỏ đang vắt ngang trên cổ tay.

"Nhìn cũng không sâu lắm, sao lại chảy nhiều m.á.u thế chứ?" Giờ cô lại chẳng còn nhút nhát như ban nãy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/195.html.]

Bàng Thiệu Huân tức giận liếc nhìn cô: "Cô còn muốn sâu thế nào hả?"

Chỗ cổ tay, còn ở mặt trong, sâu thêm chút nữa là sẽ ảnh hưởng tới cả gân cơ, có khi còn phế luôn ấy chứ. Vừa rồi còn sợ như thế, đảo mắt một cái đã lại không ngoan ngoãn rồi.

"Gà Giò, anh bảo chỗ này có thể để lại sẹo không?"

"Giờ mới biết sợ hả?"

Đàm Hi chắt lưỡi một cái, hiển nhiên không để tâm lắm chữ "sợ"mà anh ta vừa nói.

"Haizz, nếu để lại sẹo, anh bảo tôi nên xăm hình như thế nào thì đẹp đây? Rắn? Dây leo? He he he..."

"Hình xăm?" Người đàn ông nhíu mày.

"Ừ, có phải rất cá tính không?"

"Xấu mù."

"Có thể xấu hơn cái này được sao?" Cô lắc cổ tay.

"Đừng động nữa."

"Oh." Đàm Hi ngoan ngoãn ngồi yên: "Vậy rốt cuộc có để lại sẹo hay không hả?"

"Bôi thuốc đúng giờ, kiêng rượu, kiêng cay, khi miệng vết thương kết vảy thì dùng gừng bôi nhẹ lên vết thương, nó sẽ ức chế tế bào thịt sinh trưởng."

Đàm Hi kêu rên, kiêng rượu kiêng cay, cái này khác nào lấy mạng cô đâu chứ?

Nhưng nghĩ lại, cô không sợ để lại sẹo thì chẳng cần phải kiêng kị.

Quấn xong vòng băng gạc cuối cùng, Bàng Thiệu Huân thắt một cái nơ xinh đẹp, lạnh giọng nói: "Nếu không muốn bị người ta coi là cô gái hư hỏng thì tôi khuyên cô tốt nhất nên làm theo lời dặn dò của bác sĩ."

"Gì?" Đàm Hi đần ra.

Cô gái hư hỏng? Cái quái gì thế...

"Cô không nghĩ rằng để lại một vết sẹo như thế sẽ rất dễ làm người ta hiểu lầm sao?"

Mày kiếm nhếch lên: "Hiểu lầm cái gì chứ?"

"Cắt cổ tay tự sát."

"... Anh nghĩ nhiều quá rồi."

Bên chỗ Đàm Hi được băng bó xong thì phía Ân Hoán cũng đã tạm ổn.

"Không sao chứ?" Hắn đi tới bên cạnh Đàm Hi, gương mặt đẹp trai quá mức làm Bàng Thiệu Huân không khỏi nhìn mấy lần.

"Hai người tới cùng nhau à?"

Đàm Hi ừ một tiếng, Bàng Thiệu Huân lại quan sát Ân Hoán rồi cười lạnh: "Đàm Hi, cô thật sự lắm trò đấy."

Lại còn có quan hệ với cả bọn côn đồ, còn khiến mình phải vào bệnh viện nữa.

Nghe vậy, cô cũng không tức giận, còn bừng bừng hứng thú giới hiệu hai người làm quen với nhau.

"Đây là chuyên gia khoa ngoại, viện trưởng của bệnh viện này, bác sĩ Bàng."

"Bạn của tôi, Ân Hoán."

Hai người đều không hề có ý bắt tay làm quen, chỉ gật đầu chào nhau.

"Để y tá đưa hai người tới phòng bệnh, truyền một bình glucose rồi hãy đi. Ba ngày tiếp theo, nhất định phải tới bệnh viện đổi thuốc đúng giờ, nếu bị sốt hoặc cảm thấy đầu óc choáng váng thì lập tức nhập viện, tránh để nhiễm trùng, miệng vết thương cũng tránh động vào nước."

Đàm Hi nhíu mày, cô đang muốn đi, mùi thuốc sát trùng gay mũi quả thực khiến người ta buồn nôn.

Ân Hoán cũng không muốn ở lại: "Tôi còn có việc."

Bàng Thiệu Huân vốn chẳng có hảo cảm gì với mấy bệnh nhân không biết nghe lời, đôi mắt lạnh lùng chuyển sang nhìn Đàm Hi, cô lập tức nuốt hết lời đang định nói vào bụng.

"Tôi..." Quả nhiên là anh em có khác, gương mặt tối sầm của Bàng Thiệu Huân làm Đàm Hi nhớ ngay tới Lục Chinh, nhất là đôi mắt lạnh như băng kia, phối hợp với áo blouse trắng trên người anh ta, lập tức lạnh lẽo tới dọa người, không cần ra oai cũng lộ rõ vẻ tức giận rồi.

Cô không nói được nữa.

Cuối cùng, ngoan ngoãn theo y tá đi vào trong phòng bệnh, nằm xuống giường.

Ân Hoán mặc lại áo khoác da của mình, không biết xin ở đâu được một cốc nước ấm đưa cho cô.

"Anh không truyền nước à?"

"Đã bảo không cần rồi mà, còn có việc gì không?"

Đàm Hi chắt lưỡi, ngồi dậy: "Thế tôi cũng không truyền nữa." Nói xong liền định xuống giường làm cho y tá đang ghim kim bị dọa hết hồn.

Việc này được chính viện trưởng Bàng tự mình dặn dò đấy.

"Ôi, cô à, cô đừng động nữa..."

Ân Hoán đè vai cô xuống: "Tôi không truyền thì có liên quan gì tới cô chứ?"

"Ồ, vết thương của tôi còn nông hơn anh, anh không cần thì tôi cũng đâu cần lắm đâu?"

"Thể chất khác nhau." Không biết Bàng Thiệu Huân xuất hiện trong phòng từ lúc nào, một tay cầm bút, một tay cầm bệnh án.

"Thông thường, đàn ông có khả năng chịu đựng tốt hơn phụ nữ."

Đàm Hi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống truyền nước, Ân Hoán chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã. Tôi có việc này muốn nói với anh..."

Ân Hoán nghiêm mặt.

"Tôi còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh, Tiểu Thái đi với tôi đi."

Y tá được điểm danh liền theo Bàng Thiệu Huân ra khỏi phòng, chỉ để lại hai người Ân Hoán và Đàm Hi.

Loading...