Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 196

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-16 18:11:02
Lượt xem: 15

"Ngồi đi." Cô chỉ vào cái giường trống ở đối diện.

Ân Hoán cũng chẳng làm ra vẻ gì, ngồi xuống rất thoải mái, còn bắt chéo hai chân, ngoại trừ mặt hơi tái ra thì ánh mắt vẫn rất tinh anh, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc mất m.á.u quá nhiều cả.

Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới một câu: "gián đánh mãi không chết".

Loại người này y như cỏ dại, sức sống kiên cường, dũng cảm không ngừng đấu tranh để vươn lên.

"Chuyện hôm nay là sao?"

Ân Hoán tổ chức một chút ngôn ngữ rồi đáp: "Mao Tử và Ngụy Cương lúc đầu đi theo tôi, sau đó Ngụy Cương tách ra, nó cũng đi theo."

"Còn cái con vịt xuất hiện sau đó thì sao?" Đàm Hi nghĩ, người này chắc không phải họ Đường đấy chứ...

"Quạ chứ không phải Vịt, cảm ơn." Hắn sửa lại.

"Dù sao cũng là vịt cả..."

Ân Hoán ho khẽ, cố gắng nhịn cười: "Thằng đó... sau này mới gia nhập vào phe Ngụy Cương, có quan hệ khá tốt với Mao Tử."

"Anh từng trêu chọc hắn à?"

"Không."

"Thật không?" Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, còn lâu cô mới tin ấy!

Lúc trước, rõ ràng tên Mao Tử kia đã từ bỏ rồi, nhưng sau đó "con vịt" kia đột nhiên xuất hiện, mới nói mấy câu đã lập tức khơi lại sự thù hận trong lòng Mao Tử rồi.

Đàm Hi đứng trong góc khuất, nghe rõ rành rành.

"Có lẽ... có... Tôi không chắc lắm."

"Là sao?" Xem ra đúng là có ẩn tình khác.

Ánh mắt Ân Hoán hơi lóe, chỉ nói bốn chữ: "Ân oán cá nhân."

Đàm Hi như hiểu ra: "Anh cướp đàn bà của hắn à?"

"Không phải tôi cướp, mà là con đàn bà dâm đãng đó cứ tự sấn vào tôi..."

"Ồ, ra là vì tình."

Ân Hoán: "..."

"Thế đứa cầm d.a.o kia là ai?"

"Không biết."

Đàm Hi kinh ngạc, không quen biết ư?

Ân Hoán và Ngụy Cương ở hai bên bờ ruộng, hai phe tranh đấu kịch liệt với nhau, số lần giao tranh không ít, theo lý mà nói, chắc chắn là hắn phải nắm số quân số bên người đối phương mới đúng chứ.

Sao lại không quen biết?

Trừ phi –

"Người nọ không phải thủ hạ của Ngụy Cương. Nhưng tại sao vô duyên vô cớ hắn lại c.h.é.m anh chứ?"

"Vì tiền."

"Xem ra cái tên Quạ kia đã hận anh thấu xương rồi, không tiếc tiền thuê người g.i.ế.c anh, có phải anh đã ngủ với vợ người ta rồi không thế?"

Ánh mắt Ân Hoán lạnh lẽo, Đàm Hi bĩu môi: "Chỉ đùa thôi mà..."

"Cô yên tâm đi, chuyện về Ngụy Cương tôi sẽ không khai ra cô đâu."

Đàm Hi búng tay một cái, nhìn hắn, chậm rãi mỉm cười: "Tôi tin anh, nhưng tôi không tin được đám đàn em của anh."

"Bọn họ không..."

Giơ tay, cắt ngang lời hắn: "Anh bảo vệ anh em của mình, tôi có thể hiểu được, nhưng con người sẽ luôn thay đổi, tôi nói vậy không phải châm ngòi ly gián gì bọn anh, chỉ muốn anh tỉnh táo hơn mà thôi. Dù sao, chuyện lật thuyền trong mương cũng thường xảy ra lắm."

Mặt Ân Hoán trầm xuống, trong mắt toàn là sự không hài lòng với Đàm Hi.

Cô hoàn toàn không bận tâm: "Giữa hai chúng ta, là bạn bè, cũng là người cùng làm ăn. Một bên cũng phải tỏ thái độ để bên còn lại bớt buồn phiền, như vậy mới có thể hợp tác vui sướng, mọi người cùng vui, anh cảm thấy đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/196.html.]

"Yên tâm đi, người biết chuyện này, ngoài tôi ra cũng chỉ có Phì Tử, A Phi và Nhất Sơn thôi, bọn nó sẽ không nói bậy."

"Tốt nhất là như thế," Đàm Hi mỉm cười: "Nếu tôi gặp nguy hiểm thì chắc chắn các anh cũng không được yên lành đâu."

Ân Hoán chậc một tiếng, khóe môi nhếch lên: "Thực ra, cô không cần nói tàn nhẫn như vậy, phụ nữ thì nên hành xử sao cho giống phụ nữ, ngoan ngoãn một chút, còn sợ các anh trai không đau lòng sao?"

Keng –

Đàm Hi dùng chân đá văng cây truyền dịch trước mặt, Ân Hoán tránh đi.

"Cô điên rồi à?"

"Đừng đem mấy chiêu dạy dỗ đàn bà của anh áp dụng lên người tôi," Cằm hếch lên: "Bà đây không nuốt nổi bộ dạng đó của anh đâu."

Ánh mắt Ân Hoán lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Đàm Hi cười lạnh: "Còn nữa, đừng có tỏ vẻ lưu manh, bụi đời ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ sẽ nôn ra hết cả đồ ăn từ tối qua đấy."

"Cô nói tôi ghê tởm hả?"

"Trời cao cho anh một cái túi da đẹp, đáng tiếc anh lại chỉ biết bày ra vẻ khách làng chơi, còn làm người ta buồn nôn hơn mấy tên háo sắc tai to mặt lớn."

"Mẹ kiếp! Cô ăn nói sạch sẽ một chút, nói ai là khách làng chơi hả?"

"Tôi nói anh đấy! Ân Hoán, bà đây còn tưởng anh thông minh lắm, hóa ra cũng chỉ như thế này mà thôi. Ngoại trừ có thể nói mấy câu làm người ghê tởm ra, cái miệng đó của anh còn có thể làm gì hả? À, ừ, có thể ăn uống, cũng có thể l.i.ế.m đàn bà!"

Lời này có vẻ quá tục tĩu, Ân Hoán có cảm giác như lần đầu gặp cô vậy.

"Cô..."

"Sao, chê tôi nói chuyện ngứa tai chứ gì? Ờ, vậy xin lỗi, những lời vừa rồi anh nói cũng làm tôi thấy ngứa tai lắm."

"A, quả thực là không biết chịu ăn thiệt thòi là gì..."

Cơn tức giận ban đầu qua đi, Ân Hoán dần bình tĩnh lại. Hắn không thích khẩu khí cảnh cáo và lời nói nghi ngờ của Đàm Hi, cứ như thể trong mắt cô ấy, anh em của hắn toàn là những kẻ cùng hung cực ác, vô cùng nham hiểm vậy.

Làm lão đại, hắn có cảm giác như mình vừa bị cô nàng này tát cho một cái thật vang dội.

Nếu có thể, Ân Hoán rất muốn hét lên một câu: "Ông đếch làm nữa." Sau đó, tiêu sái chạy lấy người.

Nhưng hắn không thể.

Gần đây, hai bên đã có liên quan quá sâu rồi, đã cùng ở trên một chiếc thuyền. Từ việc tính kế Ngụy Cương đến việc cược cổ phiếu, tùy tiện để lộ ra một chuyện thôi là đều có thể lật thuyền chỉ trong một giây.

Thứ hai, vì e ngại bối cảnh thần bí của Đàm Hi nên Ân Hoán cũng không dám tùy tiện ra tay.

Đặc biệt là người đàn ông được gọi là "cậu Ba" đi siêu xe Porsche đêm hôm đó, hắn không biết rốt cuộc quan hệ giữa anh ta và Đàm Hi là gì, nhưng trực giác mách bảo hẳn rằng: không thể trêu vào.

Hắn vốn từng nghĩ, có lợi hại nữa thì cũng chỉ là một con ranh con, chẳng lẽ một đám đàn ông mà không làm gì được cô hay sao? Nhưng sau nghĩ lại, biết đâu sau lưng con báo cái này còn có mãnh thú càng mạnh hơn đang ẩn núp thì sao?

Ân Hoán đã hối tới mức xanh cả ruột.

"Xin lỗi, đã nóng nảy nên nói chuyện không để ý lắm."

Đàm Hi thấy hắn có thái độ tốt thì vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn.

Lúc trước, mấy lời đó, nói dễ nghe chính là làm nhục, mà nói khó nghe chính là giở trò lưu manh!

Ngoan ngoãn một chút, còn sợ các anh trai không đau lòng sao?

Nói trắng ra là mắng cô lẳng lơ, ám chỉ cô là cave, Đàm Hi nhịn được mới là lạ đấy?

Lần đầu tiên Ân Hoán nói những lời như thế với cô, xem ra, đúng là đã chọc giận cô rồi.

"Đúng là tôi không có ý hạ thấp anh em của anh, nhưng tục ngữ nói, lòng hại người không nên có, lòng phòng người không thể không. Chính anh cũng đã từng trải qua rồi, cũng đừng bị hai chữ "nghĩa khí" làm cho mụ mị đầu óc, rồi mắt cũng mù luôn."

"Ừ."

Đàm Hi cũng không muốn nói nhiều nữa: "Chuyện Mao Tử và Quạ, anh tự xử lý cho sạch sẽ vào. Bà đây tiếc mạng lắm, không muốn có lần thứ hai."

"Tôi biết rồi."

"Chẳng phải anh muốn đi ư? Mau đi đi, nhìn anh là thấy đau đầu rồi." Đàm Hi dựa vào đầu giường, giọng rất không vui.

Mẹ kiếp! Khí chất vô lại trên người tên này quá nặng, lời ghê tởm gì cũng có thể phun ra ngoài được.

Loading...