Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 198
Cập nhật lúc: 2025-01-16 18:11:38
Lượt xem: 10
"Đau mà!"
"Chẳng lẽ tôi tới thì không đau?"
Đàm Hi nghĩ nghĩ: "Con người tôi hay nhớ tình bạn cũ."
Bàng Thiệu Huân: "..."
"Thật mà! Những người đó vừa tới gần là miệng vết thương đã đau như rút gân rồi, dù sao cũng là rất đau... Lần tôi bị thương ở lưng, anh là bác sĩ chủ trị, tôi cảm thấy rất tốt, so (vì vậy), lúc này mới muốn gọi anh tới."
Đàm Hi nhếch môi cười, vẻ mặt như kiểu "nhìn đi, tôi vẫn còn rất nhớ thương anh đấy" thật sự khiến người ta... nhức trứng.
"Gà Giò, anh nghĩ tôi bị làm sao vậy? Rõ ràng trước kia không như thế."
Trầm ngâm một chút: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ là xuất phát từ vấn đề tâm lý."
"Cái gì? Nhưng tôi đâu cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề gì đâu."
Khoan đã! Nguyên nhân tâm lý... Chẳng lẽ là lần bị Tần Thiên Lâm quất roi kia?
Hiển nhiên, Bàng Thiệu Huân cũng nghĩ tới.
Cùng ở trong giới thượng lưu thủ đô, có những tin đồn không muốn nghe cũng khó.
Chuyện của cô và Tần Thiên Lâm đã sớm truyền ra rồi...
Tuy Bàng Thiệu Huân không rõ chân tướng cụ thể là gì, nhưng cô bị thương đầy mình là sự thật, vì thế anh ta mới thương tiếc và dung túng cho cô hơn.
"Cô vẫn còn ở Tần gia sao?"
Lắc đầu: "Mới dọn ra rồi."
"Ở một mình à?"
Đàm Hi cười, mi mắt cong lên: "Anh đoán xem."
"Cùng cái tên côn đồ ban nãy à?"
Liếc nhìn anh ta với ánh mắt quái dị, Đàm Hi bĩu môi: "Ánh mắt anh quá tệ rồi."
Bộ dáng hung dữ, ác ôn, tàn nhẫn của Ân Hoán sao có thể so được với Lục Chinh chứ?
"Vừa rồi cô nói không mang theo điện thoại à?"
Đàm Hi gật đầu: "Thế nên, đêm nay chỉ có thể mượn tạm địa bàn của anh ở một đêm."
Bất đắc dĩ nhìn sang tay phải, nếu cô mà về Bồng Lai trong bộ dáng này thì sẽ bị lão già c.h.ế.t tiệt kia đánh chết, lần trước có uống mấy chai bia thôi mà kết quả cãi nhau như mổ bò. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.
Ít nhất, cũng nên cho cô chút thời gian để suy nghĩ xem nên bịa ra lý do nào để giải thích, tránh được kiếp nạn này.
Ngàn vạn lần không thể để Lục Chinh biết chuyện cô qua lại với bọn lưu manh được!
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.
Bàng Thiệu Huân: "Cái này cô không cần lo đâu, tôi đã gọi cậu ta rồi."
"Cậu ta?" Đàm Hi lập tức có dự cảm không lành: "Ai cơ?"
"Lục Chinh. Chẳng phải lần trước cậu ta đón cô ra viện sao, lần này hẳn cậu ta cũng sẽ vui lòng thôi."
"Cái gì?! Anh gọi cho Lục Chinh –"
Người đàn ông bị câu quát đột ngột của cô làm cho ngẩn ra: "Sao cô lại..."
"A a a – Gà Giò, anh! Giỏi, giỏi lắm! Món nợ này tôi nhớ kỹ rồi đấy!" Nói xong lời tàn nhẫn đó liền giơ tay rút kim truyền dịch.
Bàng Thiệu Huân kinh hãi, đè tay cô lại: "Đàm Hi! Cô lại phát điên gì thế hả?!"
"Toi rồi, toi rồi..." Cô duỗi tay đẩy vai anh ta ra: "Gà Giò, anh tránh ra đi! Chờ anh ấy tới tôi sẽ chết..."
Giọng đột nhiên ngưng bặt, động tác cũng cứng đờ.
Bàng Thiệu Huân không dám kéo tay cô, chỉ có thể ôm lấy eo, nhưng cái ôm này cũng rất kỹ thuật, vừa có thể chế trụ cô nàng điên khùng này, lại có thể hạn chế thấp nhất chuyện làm cô bị thương.
Nhưng chưa chờ anh ta ổn định tình hình thì cả thế giới đều lập tức – yên tĩnh.
"Đàm, Hi!"
Hai tiếng nặng nề, lạnh lùng, rõ ràng và rất đơn giản nhưng thoát ra từ miệng anh lại mang theo khí thế sấm vang chớp giật, dẫn theo thiên quân vạn mã quét ngang qua.
Ực –
Đàm Hi nuốt nước bọt.
Bàng Thiệu Huân hét lên một tiếng, lúc này, bình truyền dịch trong suốt đã chuyển sang màu hồng, m.á.u đang chảy ngược trở về.
"Ngồi xuống."
Đàm Hi nhìn dây truyền dịch đỏ lòm thì sững ra tại chỗ, chớp mắt, lại chớp, bên trong là... m.á.u của cô ư? Mẹ ơi!
Không đợi cô có phản ứng, đầu vai đã bị đè nặng, bị ấn ngồi xuống giường, nhưng vẫn cứ lúng ta lúng túng chưa hoàn hồn được.
Bàng Thiệu Huân gật đầu với Lục Chinh: "Tôi ra ngoài trước." Trước khi đi, còn không quên lườm Đàm Hi một cái cháy mặt.
Lạch cạch –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/198.html.]
Cửa phòng khép lại, tạm thời yên tĩnh.
Đàm Hi vẫn duy trì tư thế cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân.
Tầm mắt của người đàn ông bình tĩnh dừng trên cổ tay phải đang băng bó của cô.
"Sao lại thế này?" Vang như chuông khánh, lạnh lẽo dọa người.
Trái tim nhỏ của Đàm Hi cũng run lên, toàn thân căng thẳng, không nói gì, mũi chân bắt đầu vẽ loạn trên mặt đất, hơi có vẻ lo sợ.
"Em sợ anh ư?"
"... Dữ."
"Nhắc lại lần nữa."
"... Anh dữ."
"Đồ ngu ngốc, đưa cơm trưa thôi mà cũng có thể vào bệnh viện được."
Không nhắc tới chuyện đó còn đỡ, vừa nhắc liền khiến cô nàng Đàm tức tối, ngẩng phắt đầu lên.
"Em ngu? Anh thì không ngu chắc? Gọi liên tục tới tám cuộc, dù có đang đi toilet cũng phải chạy ra ngay chứ? Anh thì ngon rồi, cố ý không nghe, cuối cùng còn tắt máy nữa? Được lắm, Lục Chinh, không ngờ anh còn trâu chó như thế đấy!"
"Lúc đó anh đang họp, em lại dùng điện thoại của lễ tân..."
"Được rồi, giải thích chính là lấp liếm, lấp l.i.ế.m chính là kiếm cớ, nhưng chuyện anh ngắt cuộc gọi của em là thật!"
Điểm này, anh không phủ nhận.
"Xin lỗi."
"Thực sự xin lỗi."
Ực –
Mặt trời mọc ở hướng Tây sao? Dễ nói chuyện như thế ư...
Không đúng...
"Bây giờ quay lại chuyện của em đi." Nặng nề mở miệng, lại phảng phất có sự mạnh mẽ làm người ta không dám phản kháng lại.
"Nói... cái gì cơ?" Cô lại muốn cúi đầu xuống, kết quả đã bị anh giành trước một bước, nâng cằm cô lên.
Đàm Hi không thể không ngẩng lên, lọt vào tầm mắt cô là đường cong của chiếc cằm cương nghị, ánh mặt trời chiếu vào, có thể thấy được một tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn đến ngẩn người.
"Sao tay lại bị thương?"
Lập tức bừng tỉnh, Đàm Hi quay đầu, lại bị anh bẻ trở lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh lùng, một bướng bỉnh, lửa b.ắ.n tung tóe.
Đàm Hi cắn môi, người đàn ông này quá xấu xa rồi!
Cô còn tưởng có thể mạnh miệng bới móc lỗi lầm của anh, không ngờ anh lại thừa nhận rất nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không cho cô có một chút cơ hội nào bẻ lái cả.
Toi rồi... Toi rồi...
Giải thích sao bây giờ?
Làm sao để lấp l.i.ế.m đây?
Tên Bàng Thiệu Huân đáng c.h.é.m kia, tại sao lại gọi vị sát thần này tới đây chứ?
"Đều là hiểu lầm thôi." Nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.
Người đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô chằm chằm.
Đàm Hi hoảng hốt.
Nghĩ rồi lại giơ tay định kéo bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra nhưng lại chẳng lay chuyển nổi.
Lại kéo, còn dùng thêm sức.
Vẫn không động nổi.
"Đau..." Cô bẹp miệng, nước mắt như sắp tràn khỏi bờ.
Lục Chinh thở dài, cầm lấy tay nhỏ của thiếu nữ: "Biết đau còn dám thò tay ra à?"
Mở ra, đưa tới trước mặt, nhìn cổ tay bị bọc kín mít của cô, mày càng nhíu chặt hơn.
Đàm Hi đảo mắt, nũng nịu kêu "đau" một tiếng nữa, ánh mắt của người đàn ông càng thêm mềm mại.
"Sao lại thành như thế này?"
"Bị d.a.o c.h.é.m qua." Dừng một chút, lại bổ sung: "Chảy rất nhiều máu..."
Mày nhíu càng chặt, như sắp xoắn lại với nhau ấy.
"Anh ngồi xuống đi." Đàm Hi hiển nhiên đã quên một cánh tay khác đang cắm kim truyền nước, làm bộ kéo ống tay áo của anh, suýt chút nữa làm m.á.u chảy ngược trở lại.
"Ngồi yên đi!"
"Anh đừng đứng mà, em ngẩng đầu rất mỏi, đau cổ..."