Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 200
Cập nhật lúc: 2025-01-16 18:12:14
Lượt xem: 10
Nói xong liền phì cười, nhưng đưa mắt nhìn sang người đối diện thì thấy sắc mặt người nọ căng thẳng, hình như rất không vui.
"A Chinh, cậu không trách tôi đấy chứ?"
"Trách cậu cái gì?" Anh hút một hơi thuốc.
Bàng Thiệu Huân mở một cánh cửa sổ ra để mùi thuốc tan vào không khí: "Trách tôi tự chủ trương, hại cậu chọc phải một mối phiền lớn như thế."
Nghe thế, người kia liền cười nhạt: "Đúng là rất phiền toái."
Bàng Thiệu Huân cứ cảm thấy lời này còn có ẩn ý gì đó, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại chẳng thấy có vấn đề gì cả.
"Vậy cậu định làm thế nào nữa đây? Hay là gọi Tần gia tới đón người về đi."
Anh ta không quen biết gì nhà đó nên cũng sẽ không có số điện thoại của ai cả, nếu không cũng đã không gọi cho Lục Chinh.
"Tạm thời không cần." Tắt thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.
"Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lắm, truyền xong nước là có thể về, cậu..."
"Tôi vào xem thế nào." Nói xong, xoay người rời đi.
Bàng Thiệu Huân đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu mới áp xuống được cảm giác quỷ quái trong lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Tên này học được trò xen vào việc của người khác từ khi nào vậy..."
Khi Lục Chinh quay lại phòng bệnh thì Đàm Hi đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ an bình.
Anh ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô, đột nhiên phát hiện ra dường như mình vẫn chẳng hiểu gì về cô hết.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn "thằng em" của anh, không những không biết xấu hổ mà còn bình luận từ đầu tới chân.
Sau đó, là vô số thủ đoạn trêu chọc của cô, ùn ùn không dứt, cứ không biết tốt xấu mà lượn lờ trước mắt anh, đánh không đi, mắng không nghe, mỗi lần anh tức giận đến ngứa răng thì cô lại cười cực kỳ vô tư, thoải mái.
"Em ấy..." Nuôi một đứa con gái còn chẳng nhọc lòng như thế.
"Ưm..." Lông mi run rẩy, thiếu nữ chép miệng, định giơ tay ra vặn mình nhưng Lục Chinh đã nhanh tay lẹ mắt đè lại.
"Đừng động nữa."
"Ơ? Sao em lại ngủ rồi?" Đàm Hi chớp mắt, sương mù mênh mang.
Lục Chinh đặt tay cô sang một bên, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo: "Đừng động đậy."
"Cậu, cháu đau..."
"Ừ."
"Lục Chinh, em nói là em đau!"
"Rồi sao?"
"Anh đừng tức giận nữa có được không?"
"Anh không tức giận."
"Có! Vừa rồi còn muốn động tay chân với em."
"Đó là do em quá đáng!"
Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ uất ức.
Ánh mắt người đàn ông lập tức mềm nhũn: "Được rồi, anh không tức giận. Có muốn uống nước không?"
Lắc đầu.
"Em ấy, chẳng bao giờ làm người ta yên lòng được." Có một chút bất đắc dĩ.
"Chẳng phải là cho anh tìm cơ hội thể hiện sao?"
"Em còn cãi cùn à?" Rõ ràng là tức giận tới đau cả gan mà lại không nỡ nổi giận.
Vừa rồi chỉ mới nổi giận một tí đã khiến Đàm Hi phải chịu khổ, anh chẳng dám làm lần thứ hai nữa.
"Nếu ngày nào đó em làm anh bớt lo thì anh cứ ở một bên khóc đi!"
Người đàn ông nhướng mày: "Đây là luận điệu gì hả?"
Đàm Hi hơi dịch tay trái về đằng trước, cẩn thận để không đè lên kim tiêm: "Thất thần làm gì? Đưa tay đây."
Lục Chinh đặt tay lên tay cô, bật cười bất đắc dĩ: "Em lại muốn giở trò gì..."
Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng là giọng điệu vui đùa nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc –
"Nếu một ngày nào đó em không gây sự với anh, không làm phiền anh, không lăn lộn anh thì chứng minh em không còn yêu nữa..."
Chỉ có người không thân mới sợ làm phiền tới đối phương mà thôi.
Lúc hai người về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/200.html.]
Vú Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng từ ban công trở vào, trong tay còn cầm một ấm nước.
"Cậu Lục về rồi."
"Vâng."
Đàm Hi ló đầu ra từ sau lưng anh: "Vú Trương, chẳng phải v.ú bận về trông cháu hay sao ạ? Còn chưa đi ư?"
"Đang chuẩn bị về đây, nhớ ra hai ngày nay chưa có ai tưới nước cho hoa ở trên ban công, cũng may nước vo gạo lúc trưa chưa đổ nên chạy ra tưới cho nó, tránh để c.h.ế.t queo."
"Dạ, vất vả cho v.ú rồi."
"Có gì mà vất vả chứ. Ơ, cô Đàm, tay cô bị làm sao thế kia?"
Đàm Hi hơi liếc nhìn người đàn ông: "Dạ không sao ạ, không cẩn thận nên bị thương..."
"Đã đi gặp bác sĩ chưa thế?"
"Dạ rồi. Mới vừa từ bệnh viện về."
Vú Trương nhìn cô với vẻ rất đau lòng: "Bị thương ở cổ tay thì sợ nhất là động vào gân, phải chăm sóc vết thương cẩn thận vào."
"Vâng, cháu biết rồi."
"Mà... Tôi tưởng hai người ăn ở ngoài nên cơm tối..."
"Không sao ạ, v.ú cứ về đi, chúng cháu có thể tự giải quyết mà."
Vú Trương tưới hoa xong, lại dọn sạch ban công rồi mới đi.
Lục Chinh đi vào thư phòng, mãi vẫn không ra ngoài.
Đàm Hi ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên nhớ tới cái điện thoại liền moi nó ra từ khe hở của sô pha.
Mở khóa màn hình, nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi đầu tới từ một dãy số xa lạ, nhìn kỹ thì chính là số của con hàng Tiểu Bạch kia.
Hai cái giữa là chữ "Chàng Ngốc" sáng chói, cuộc gọi cuối cùng mới gọi nửa tiếng trước, là từ Vệ Ảnh.
Cô đang định gọi lại thì điện thoại liền đổ chuông.
Là Vệ Ảnh.
"Hi Tử!"
"Sao thế? Có vẻ lo lắng."
"Xong đời bà rồi!"
"Hả?"
"Biết vừa rồi ai gọi cho tôi không hả? Chồng bà đấy!"
Đàm Hi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được, ánh mắt hơi sầm xuống: "Hắn tìm bà làm gì hả?"
"Hỏi tôi bà đang ở chỗ nào, còn nói muốn đích thân tới đón bà đấy!"
"Đệch!"
"Lúc đó tôi cũng muốn chửi tục y như bà, nhưng mà chưa kịp nói hắn đã cúp máy cmnr, còn đe dọa, bảo bà nhanh chóng trả lời tin nhắn của hắn, nếu không sẽ tự tới nhà tôi đón bà đấy! Bà nói đi, sao thằng đó lại không biết xấu hổ như thế chứ? Còn định chạy tới tận nhà tôi gây sự..."
Ngày đó, sau khi Đàm Hi rời khỏi Tần gia liền được Lục Chinh đón đi luôn, cô chỉ tìm cớ là ở tạm Vệ gia mà thôi.
Tần Thiên Lâm hẳn đã biết tin này, cũng biết quan hệ của cô và Vệ Ảnh rất tốt nên mới gọi điện thoại cho cô nàng kia.
"Ảnh Tử, làm phiền bà rồi, tôi..."
"Này, im ngay nhá! Chúng ta ai làm phiền ai chứ, đừng có ra cái vẻ đó nữa đi, tôi nghe ngứa tai lắm!"
Đàm Hi nhếch môi, trái tim chợt ấm áp: "Ừ, thế tôi không khách khí với bà nữa."
"Thế giờ bà định như thế nào? Vệ gia có anh trai tôi chống rồi, tạm thời không thành vấn đề, tôi vẫn còn đang ở nhà bà ngoại, không thể về ngay được, một mình bà có thể ứng phó nổi không? Thật là làm người ta vội c.h.ế.t mất..."
"Tôi còn không vội, bà vội cái gì chứ?"
"Hừ! Tôi ăn gạo thái giám nhưng lại lo lắng như Hoàng đế, ok?"
Đàm Hi bị cô nàng chọc cho phì cười, vừa kẹp điện thoại trên cổ, vừa duỗi tay cầm hộp bánh quy trên bàn trà. "Biết bà quan tâm tôi rồi, Ảnh công công!"
"Lúc nào rồi mà bà còn có tâm tình nói đùa chứ! Lỡ như có kẻ tới Vệ gia đòi người, ba mẹ tôi chắc sẽ bị dọa đái ra quần mất."
"Sẽ không đâu."
"Chắc chắn thế cơ à?"
"Có câu nói là chẳng ai vạch áo cho người xem lưng, Tần gia không dám bôi nhọ bản thân đâu, bà cứ yên tâm đi."
"Thế bà định thế nào nữa?"
"Kệ đi."
"Dù sao, tôi cảm thấy không thể ngoan ngoãn quay về như thế được, chẳng phải là ấm ức mà c.h.ế.t sao? Tôi thấy trước kia bà quá dễ bắt nạt rồi nên mới bị Tần Thiên Lâm bắt nạt như thế! Không cho hắn chút thái độ có khi hắn còn tưởng bà thích hắn ấy chứ... Có điều, quả thực là cũng thích người ta thật..."