Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 203

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:22:21
Lượt xem: 11

Đàm Hi cười nhạo, mỉa mai: "Ngoan ngoãn để Tần Thiên Mỹ hãm hại, hay là ngoan ngoãn để anh đánh? Tần Thiên Lâm, anh bị bệnh không nhẹ rồi."

Nói xong, kết thúc cuộc gọi.

"Anh sẽ không thế nữa... Alo? Đàm Hi?! Fuck!"

Lại gọi lại, kết quả đã tắt máy.

Gã đàn ông đ.ấ.m một cú lên mui xe, gân xanh nổi đầy trán.

"Đàm Hi... Đàm Hi... Đàm Hi..." Tiếng sau trầm thấp hơn tiếng trước, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nghiến răng quanh quẩn trong gara.

"Hắt xì –"

Đàm Hi xoa mũi, chắc chắn tên biến thái họ Tần kia đang chửi cô rồi!

Có điều, tâm tình của bà cô nhỏ vẫn rất tốt, thích chửi thì cứ chửi đi, tốt nhất là tức đến nỗi bị bệnh tim luôn...

Cầm điện thoại lên, xoay người rời khỏi ban công.

Vừa về tới phòng khách liền thấy Lục Chinh đi từ trong thư phòng ra, cô chạy chậm tới bên cạnh anh, đáng tiếc hai tay đều đang đau, nếu không nhất định sẽ cầm lấy tay anh mà lay cho xem.

"Cậu ơi, cháu đói rồi..."

Duỗi tay, lau vụn bánh quy ở khóe miệng cô, ánh mắt của người đàn ông mềm mại: "Muốn ăn gì?"

"Cay. Gọi cơm hộp ạ?"

"Nấu mì."

"Nhưng mà v.ú Trương có ở đây đâu!"

"Anh làm."

Mắt Đàm Hi sáng rực, muốn duỗi tay cầm lấy tay anh, nhưng vừa giơ lên đã đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.

"Đã bảo em đừng lộn xộn rồi mà."

"Anh quát em!" Thiếu nữ bẹp miệng: "Chỉ biết quát em thôi!"

"Không quát em không nghe."

"Còn lâu ấy!"

Lục Chinh đau đầu, trong mắt ngoại trừ bất đắc dĩ thì chỉ còn chán nản.

Nói nặng một chút thì cô bảo là quát, nước mắt lấp lánh như sắp chảy ra tới nơi, anh thật sự chẳng có biện pháp nào với cái đồ hay làm nũng này cả.

Đánh ư, không ra tay được.

Mắng chửi ư, cũng không nhẫn tâm.

Huấn luyện tân binh cũng chẳng mệt như thế này.

Có thể khái quát bằng một câu rất thịnh hành trên Internet: Trong lòng cục cưng có nỗi khổ nhưng cục cưng lại không nói nên lời.

Đàm Hi liếc trộm anh, đầu tóc bù xù cọ loạn vào n.g.ự.c ai kia: "Em nghe lời là được mà, anh đừng nóng giận nữa..."

Đấy!

Chỉ cần làm nũng như thế là sự hờn dỗi trong lòng anh chẳng còn giữ nổi nữa, hoàn toàn tan biến.

Đây là lý do tại sao ông chú già lại bị những cô bé con chinh phục, giữa những người yêu nhau thì hay có cãi cọ, nhưng cha thì vĩnh viễn sẽ không so đo với con gái.

Lục Chinh cảm thấy mình xong rồi....

Bởi vì, căn bản là không thể chống đỡ nổi.

Không có người đàn ông nào chống cự được sự dụ dỗ và quyến luyến ấy, yêu như tình lang, kính như phụ huynh, đây là cái mà anh nhìn thấy được trong ánh mắt của Đàm Hi.

Si mê, lún sâu, không thể kiềm chế được.

"Đừng nghịch nữa, nghe không?"

Đàm Hi gật đầu, tươi cười ngoan ngoãn.

"Ra sô pha ngồi chờ đi."

"Không, em đi vào bếp với anh."

Người đàn ông lạnh mặt.

"Cậu ~"

Cuối cùng, cô vẫn đi theo vào như cái đuôi.

Rửa nồi nấu nước, đập tỏi thái hành, hai cái bát, một cái nhiều ớt cay, một cái nhiều xì dầu.

"Anh thích ăn dấm à?"

"Đồ ngốc, đó là xì dầu."

"À. Thế anh thích xì dầu sao?"

"Ừ."

"Tại sao ạ?" Nói thật, trừ việc có thể làm gia tăng màu sắc ra thì Đàm Hi chẳng cảm thấy xì dầu có hương vị gì hết.

"Trước kia, ở bộ đội, hay ăn xì dầu trộn cơm."

Đàm Hi nuốt nước bọt: "Là đổ xì dầu vào cơm, trộn lên rồi ăn ấy á?"

"Ừ."

"Có hương vị thế nào?"

"Mặn chát."

"Thế sao không dùng muối?"

"Bởi vì xì dầu có màu sắc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/203.html.]

Cô ồ lên một tiếng: "Nhưng mà, sao đi bộ đội thì lại ăn cái đó?"

"Động đất ở Vấn Xuyên, lương thực dự trữ đều phải đưa tới nơi bị thiên tai để cứu trợ hết."

"Vậy các anh ăn như thế trong bao lâu?"

"Một tháng."

Đàm Hi khiếp vía: "Không có đồ ăn? Chỉ ăn cơm với... xì dầu á?"

"Ừ."

"Khụ khụ... Tôi có thể phỏng vấn ngài một chút là lúc đó ngài có cảm giác thế nào vậy?"

"Khó ăn."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

"Thế sao giờ vẫn còn muốn ăn? Không phải là nhìn sẽ thấy buồn nôn sao?"

"Thói quen mà thôi."

Đàm Hi chớp mắt, cô không phải bộ đội nên không thể hiểu được tư duy và hành vi của bọn họ.

"A, sôi rồi kìa..."

Lục Chinh mở nắp vung ra.

Đàm Hi đột nhiên nhớ tới một truyện ngắn ở trên mạng.

"Cậu, cháu kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?"

"Ừ."

"Tiểu Minh hỏi mẹ, tại sao "bên dưới" của con lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, tại sao "bên dưới" của chị lại không cứng. Bà mẹ bảo, bởi vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy dựng lên: Thế sau này con sẽ luôn ăn "bên dưới" của chị!"*

*Phần này tác giả lợi dụng sự đồng âm để chơi chữ, nguyên văn sẽ là "Tiểu Minh hỏi mẹ, vì sao mì con làm lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, thế sao mì chị làm lại không cứng? Bà mẹ đáp, vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy cả lên: Vậy sau này con chỉ ăn mì chị làm thôi!"

"Ha ha ha..." Nói xong liền cười ha hả.

Hơi thở của người đàn ông trở nên căng thẳng, má cứng lại như sắt.

"Cậu? Cậu làm sao thế?"

"Đàm Hi, em càng ngày càng kỳ cục rồi đấy!"

"A ~ thì ra anh cũng hiểu."

Mì sợi nóng hầm hập ra khỏi nồi, vừa ghé mũi lại ngửi đã thấy thơm nức.

Đàm Hi thò tay ra liền bị người đàn ông cản lại: "Để anh."

Nói xong liền bưng hai cái bát đi ra ngoài, Đàm Hi lấy đũa rồi vội vàng đuổi theo.

Hiện giờ đúng là cô không hợp với việc bưng đồ nặng.

Đến lúc bắt đầu ăn, Đàm Hi liền xấu hổ, tay phải đau, tay trái không thuận, chẳng lẽ lại ăn kiểu của lợn à?

Nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước.

Lục Chinh cúi đầu ăn mì, miếng nọ nối tiếp miếng kia, coi như không thấy.

Ực –

Cô nàng Đàm nuốt nước bọt thèm thuồng.

Trong đôi mắt đang rũ xuống của người đàn ông hơi hiện ý cười, nhanh đến mức khó có thể nắm bắt được.

Đàm Hi đẩy bát tới trước mặt anh, lại dùng đũa gõ lên, âm thanh thanh thúy.

"Đút cho em đi."

"Mấy tuổi rồi mà cứ như trẻ con thế?"

Cô nàng Đàm giơ tay phải bị thương lên: "Người bị thương đặc biệt thì phải chăm sóc đặc biệt chứ."

Rốt cuộc, không đành lòng, ăn thêm hai miếng nữa hết sạch bát mì, sau đó Lục Chinh bắt đầu sự nghiệp lần đầu tiên đút cơm, à không, đút mì của mình.

"Ơ? Anh không cho ớt cay à? Sao lại chua chua ngọt ngọt thế?" Cô nàng Đàm chắt lưỡi.

"Ăn đi, ít nói thôi."

"Rõ ràng là em... Ư..." Sợi mì nhét đầy trong miệng.

Nhai nhai, nuốt xuống, lúc này miệng mới rảnh rỗi được: "Đồ xấu xa!"

Lục Chinh bị bộ dáng miệng đầy mì nhưng vẫn cố tỏ ra uất ức của cô làm cho buồn cười: "Bây giờ em không thể ăn cay được."

"Nhưng rõ ràng em thấy anh có bỏ gia vị màu đỏ mà."

"Tương cà."

Đàm Hi: "..."

"Thế anh cho thêm chút muối nữa đi."

"Không được."

"Không ngon thật mà."

"Người bị thương đặc biệt thì phải chăm sóc đặc biệt chứ." Dùng chính câu nói của cô để bịt miệng cô.

Đàm Hi kìm nén sự ấm ức, dưới ánh mắt nửa ép buộc, nửa bức h.i.ế.p của người đàn ông, cuối cùng cũng ăn xong bát mì.

"Ức... No rồi."

Lục Chinh thu dọn bát đũa rồi dọn dẹp lại phòng bếp, Đàm Hi bám theo anh như bóng với hình, cùng vào cùng ra, tiếng dép lê đi lại loẹt quẹt.

Động tác của người đàn ông không quá thuần thục nhưng cũng không hề lộn xộn, vừa nhìn là biết cũng thường xuyên vào bếp.

Loading...