Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 208
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:23:41
Lượt xem: 12
"Có phế phẩm nào đẹp trai như anh không chứ?"
Phụt –
"Anh đừng có giả vờ giả vịt nữa!"
"Vợ à, anh không giả vờ, đời này cũng chỉ có em thích anh, mà anh cũng chỉ biết có mình em thôi!"
Trong lòng Sầm Uất Nhiên nhảy dựng, dâng lên một cỗ ấm áp.
Những gì cô đã trả giá, sự kiên trì của cô cuối cùng cũng được báo đáp, ít nhất, gã đàn ông khốn kiếp này rất ỷ lại vào cô, tình nguyện dỗ dành cô, cho dù người thường xuyên làm cô tức giận cũng là hắn...
"Được rồi, bỏ tay ra, bánh bao lạnh hết rồi."
Ân Hoán cười đầy nịnh nọt: "Em ăn thử cái này đi, lần trước em nói muốn ăn, anh vẫn nhớ rõ đấy..."
"Ừ, cũng không tệ lắm."
"Vậy mấy ngày nữa em không trở về trường nữa đúng không?"
Cô gái nhướng mày, không tỏ ý kiến gì.
"Vợ à, anh đói lâu lắm rồi, em mà còn không cho anh ăn là anh sẽ đói quá mà c.h.ế.t đấy!"
"Lăn ngay!"
"He he, trứng còn ở đây mà, lăn làm sao được."
"Bánh bao mà còn không bịt được cái mồm của anh vào à?" Lườm hắn một cái, vẻ mặt cực kỳ oán trách.
"Ừm..." Một cái bánh bao thịt và mấy ngón tay cùng nhét vào trong miệng hắn, đầu lưỡi đảo qua, gã đàn ông cười vừa lưu manh vừa vô sỉ.
Da đầu Sầm Uất Nhiên tê dại.
"Đừng nghịch nữa, nói chuyện đứng đắn đi. Em vẫn không yên tâm chuyện đánh cược cổ phiếu này, lỡ như vào cục cảnh sát thì em không có cách nào cứu anh ra được đâu. Để em gặp cô gái kia một lần đi, em có mấy điều cụ thể muốn hỏi."
"... Được, để anh sắp xếp."
Bầu trời cao và xanh, trong vắt không một gợn mây.
Hai cô gái được sắp xếp gặp nhau ở một quán trà.
Ân Hoán dẫn vợ mình tới trước, Đàm Hi tới ngay sau đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhận được người, mà Sầm Uất Nhiên cũng y như thế.
"Không khéo không thành sách."
"Đúng là có duyên phận."
Hai người đã từng gặp nhau thoáng qua trước cửa quán lẩu Dư Béo rồi.
Nhìn hai người thân thuộc với nhau như thế, Ân Hoán cũng đần cả mặt luôn.
"Đi vào rồi hãy nói chứ?"
"Mời."
Trong lúc Ân Hoán mơ màng sắp ngủ quên, ngáp không biết đến bao nhiêu lần thì cửa phòng liền mở ra, hai cô gái sóng bước đi ra.
Một người mặt mũi tươi cười, một người thì vẻ mặt sáng rỡ.
"Uất Nhiên, rất vui khi được biết chị."
"Chị cũng thế, Hi Hi."
Hai tay bắt lấy nhau, trăm miệng một lời: "Hợp tác vui vẻ."
Nhìn theo bóng dáng Đàm Hi rời đi, Ân Hoán lại bắt đầu nhảy nhót.
"Vợ ơi, vợ à, hai người nói chuyện gì thế?"
"Hỏi lắm thế làm gì? Mau đi tính tiền đi."
Cười khì khì hai tiếng rồi chạy đi tính tiền, trong bụng lại tính toán sẽ tranh thủ thời gian đi chơi thêm chút nữa, gần đây hắn có vẻ rất hên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/208.html.]
Có ai chê tiền nhiều đâu chứ.
Trả tiền xong, hai người rời đi, Ân Hoán duỗi tay ôm cô, cười vừa lưu manh vừa vô lại, Sầm Uất Nhiên không nhịn nổi, đẩy hắn ra liên tục.
Nhưng chẳng bao lâu hắn lại dán sát vào, lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng chẳng thèm tranh cãi nữa, mặc kệ hắn luôn.
"Vợ ơi, em muốn ăn gì?"
"Canh sườn dê hầm đi."
"Được, ở gần đây có một quán ăn cũng được lắm."
Trong lúc chờ món ăn được đưa lên, Ân Hoán rót trà đưa cho cô: "Vợ, em uống nước đi, xem có giống trà diều hâu của ông Lưu đầu thôn mình không?"
Sầm Uất Nhiên nhấp một ngụm: "Anh nói làm em thấy cũng giống giống đấy."
"Vậy uống thêm một chút đi." Ân Hoán xoa tay, đột nhiên lại hỏi: "Em và Đàm Hi đã từng gặp nhau trước đây rồi à?"
"Rồi. Lần trước hội bạn học của em hẹn nhau ở một quán lẩu, lúc em đi vào đã không may va phải cô ấy."
"Thế thôi á?"
"Nếu không anh còn muốn thế nào nữa?" Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn.
"Sao anh thấy hai người bọn em cứ như bạn cũ từ mấy chục năm trước gặp lại nhau ấy..."
Trong mắt Ân Hoán, vợ hắn là một con thỏ trắng vừa ngây thơ vừa đơn thuần, so với loại hổ cái như Đàm Hi thì chỉ có thể bị cô ta nuốt chửng, hắn thấy hơi không yên tâm.
Lúc chờ ở bên ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế đạp cửa xông vào, cũng diễn luyện ở trong đầu vô số lần chuyện đá như thế nào, đ.â.m như thế nào, một khi nghe thấy động tĩnh là hắn sẽ xông vào ngay.
Vợ mình chẳng lẽ mình không được che chở à?
Một bát sườn hầm lớn được đưa lên, hai người đều thích ăn cay cho nên chọn loại có ớt.
Ân Hoán cầm đũa vội vàng định ăn, bị vợ trừng mắt một cái liền ngượng ngùng rụt tay về, đổ trà nóng vào bát để tráng, cũng rửa qua đôi đũa một lần, sau đó mới bắt đầu ăn.
"Để ý lắm thế! Trước kia trong thôn chúng ta cũng có một quán ăn, toàn dùng đũa sử dụng một lần, lúc bẻ ra còn đầy vụn gỗ rơi lả tả, cũng đâu thấy em bắt bẻ như thế đâu chứ."
Sầm Uất Nhiên hừ một tiếng: "Đây là thủ đô, sao có thể so với cái thôn nhỏ đó của chúng ta được chứ? Hơn nữa, lúc đó em có muốn để ý cũng đâu có điều kiện đó đâu? Giờ có năng lực để tâm tới nó rồi, tại sao vẫn cứ phải ôm cái thói quen cũ chứ? Mọi người đều luôn hướng về nơi cao mà đi, thói quen sống cũng theo đó mà thay đổi. Chẳng phải chỉ bảo anh chú ý vệ sinh một tí, trước khi ăn cơm thì tráng qua bát đũa thôi sao, sao anh lại nói nhiều thế chứ hả? Em hố anh hay hại anh sao?"
Ân Hoán bĩu môi, hắn biết vợ nói đúng, nhưng thật sự không yêu nổi cái vẻ mặt ghét bỏ kia của cô. Như thể một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng sẽ bị đào thải như thế...
Trước kia, mẹ hắn từng nói, đàn bà thì không nên đọc quá nhiều sách, đọc rồi thì tầm nhìn cũng sẽ lớn lên, ai còn muốn ở lại nông thôn với hắn nữa chứ? Họ đều sẽ tới thành phố lớn tìm những gã mặt trắng nhiều tiền.
Lúc đầu hắn nghe rất chối tai, dù sao thì cô nàng Sầm Uất Nhiên này bị hắn thu phục đến vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng dễ bảo!
Sau đó, cô lên thủ đô học đại học, lúc đầu còn mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, sau đó vào cái Hội Sinh Viên gì đó, rồi xã đoàn, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm để ý tới hắn.
Lúc này Ân Hoán mới cảm nhận được nguy cơ, lại nhớ lại lời mẹ từng nói, hắn lập tức nhét đồ vào trong ba lô rồi mua vé tàu đi tìm cô.
Tối hôm đó, bọn họ ở nhà nghỉ lăn lộn suốt một đêm, suýt chút nữa Ân Hoán bị cô kẹp chết, nhưng mà cô cũng chẳng khá hơn là bao, bị đau nên gào khóc thảm thiết, còn bị khách ở phòng bên chửi cho một trận.
Dù sao, cuối cùng thì hai người lại dính lấy nhau như cũ.
"... Tráng một cái bát thì khó khăn gì đâu cơ chứ? Nhìn cái bộ dạng lười biếng của anh đi!"
"Vâng vâng vâng... Nghe chị, em nghe chị hết."
Lúc này, Sầm Uất Nhiên mới tỏ vẻ vừa lòng, gắp một miếng sườn hầm bỏ vào bát hắn.
"Vợ này, em cảm thấy chuyện cược cổ phiếu này có tin được không?"
"Cũng được."
"Hôm qua em còn nói quá mạo hiểm cơ mà."
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, chẳng phải chính anh đã dạy em thế sao?"
"Ờ..."
"Nói thật, biện pháp này quả thực không tệ đâu, hôm qua em đã lên mạng tìm hiểu rồi, cũng đi hỏi người khác, trước mắt vẫn chưa bị Luật pháp quy định nên tạm thời sẽ không có vấn đề gì."
"Thế sau này thì sao?"
"Loại làm ăn này có thể kiếm tiền ngày nào hay ngày đó, còn muốn về sau thế nào nữa chứ? Nhân lúc nhà nước chưa chú ý, chính sách pháp luật còn chưa ban hành, có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm thôi. Phía nam đã lưu hành được một thời gian rồi nhưng ở phía bắc vẫn chưa có một chút động tĩnh nào, nếu anh có thể nắm được cơ hội này thì cuộc sống của chúng ta về sau cũng sẽ tốt hơn nhiều."