Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 210
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:24:22
Lượt xem: 10
"Vợ à?" Gọi một cách cẩn thận.
"..."
"Đã là chuyện cũ rồi, coi như là đánh rắm vào không khí đi, chẳng lẽ còn rước về để làm mình bực bội thêm sao?"
Hơn nữa, rắm đã đánh rồi còn có thể thu về được chắc?
Thiếu nữ cắn môi, suýt chút nữa phì cười.
Cũng không biết nếu Trương Lộ nghe thấy câu này của hắn thì sẽ có phản ứng thế nào, đã giả bộ đáng thương, giả bộ vô tội, kết quả lại bị so với rắm!
Sầm Uất Nhiên thấy thoải mái hơn nhiều: "Vừa rồi anh và cô ta nói chuyện gì với nhau?"
"Thì vừa mới chào hỏi xong cái là em tới mà."
"Hóa ra em tới không đúng lúc, làm hai người không tình chàng ý thiếp được rồi đúng không?"
"Ai tình chàng ý thiếp với cô ta chứ?" Ân Hoán cười khì, ném điếu thuốc đi, duỗi tay ôm lấy cô: "Anh chỉ muốn liếc mắt đưa tình với em thôi."
Sầm Uất Nhiên không phản kháng, để kệ hắn ôm.
"Sau này không cho phép anh nói chuyện với cô ta nữa, có nghe không hả?"
"Một câu cũng không được sao?
"Không được!"
"Vợ à, em thật bá đạo quá đấy!" Khóe môi nhếch lên, véo eo cô một cái.
"A... Làm gì thế? Chú ý hành động nơi công cộng! Đừng nói lảng sang chuyện khác, có đồng ý hay không hả?"
Người đàn ông sờ cằm: "Để anh nghĩ đã..."
Sầm Uất Nhiên tức giận thúc cho hắn một cái: "Còn muốn nghĩ? Tình cũ này của anh cũng khó quên thật!"
"Đồng ý cũng được, nhưng phải có điều kiện."
"Cái gì?"
"Tối nay em phải để anh..." Ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
"Cút đi!" Thiếu nữ tức hộc máu.
Lại nói tới Đàm Hi, sau khi rời khỏi quán trà, rẽ sang con phố khác liền nhìn thấy một chiếc Land Rover cao lớn đỗ bên vệ đường khiến cho không ít người đi qua ngoái đầu lại nhìn.
Kéo cửa ghế phụ ra, bò lên trên: "Nóng c.h.ế.t đi được..."
Lục Chinh rụt tay đang đặt trên cửa sổ về, thuận tiện ném luôn điếu thuốc đi, sau đó đóng cửa sổ, mở điều hòa.
Mặc kệ mồ hôi trên người, cô nàng nào đó lập tức ghé sát vào người đàn ông, khẽ cọ: "Cậu, cậu không hỏi cháu là đi gặp ai à?"
"Hỏi thì em có nói không?"
"Em sẽ suy nghĩ mà."
Người đàn ông khẽ hừ, Đàm Hi chủ động giải thích: "Là một cô gái."
Mặt mày hơi nhúc nhích, gương mặt nặng nề và lạnh lùng cũng thoáng hòa hoãn lại: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Món Hồ Nam."
"Không tốt cho vết thương của em."
Đàm Hi ủ rũ: "Vậy anh quyết định luôn đi!" Không có nhân quyền, không cho nói lý.
Đang bận moi móng tay thì một cái thẻ chìa ra trước mặt, Đàm Hi ngẩng đầu, chớp mắt: "Cái gì thế?"
"Cho em."
"Tiền à?"
"Ừ. Sắp khai giảng rồi, có rất nhiều cái cần dùng tới tiền."
Mắt Đàm Hi b.ắ.n ra đầy trái tim hồng, sao người đàn ông này có thể chu đáo, có thể hiểu người như thế cơ chứ?
Cô sắp ngủ gà ngủ gật tới nơi thì lại có gối đầu đưa tới. Thẻ ấy mà, không biết sẽ có bao nhiêu tiền nhỉ?
He he he... Ngày tháng tùy ý tiêu xài đã không còn xa nữa...
Đưa tay nhận lấy, trân trọng bỏ vào trong túi, bật dậy khỏi chỗ ngồi hôn bẹp lên má ai đó một cái.
"Cậu, cháu yêu cậu muốn c.h.ế.t đi thôi!"
Trên sườn mặt anh tuấn xuất hiện một dấu môi màu hồng nhạt, hầu kết của người đàn ông hơi trượt, trong đôi mắt đen láy hình như hơi gợn sóng.
Hự, cô quên mất, hôm nay lúc ra ngoài có đánh tí son.
"He he... Để em lau cho anh..."
"Trong thẻ có chín ngàn tệ, sáu ngàn là tiền học phí, còn lại ba ngàn là tiền mua đồ dùng sinh hoạt. Sau này, cứ đầu mỗi tháng, anh sẽ chuyển ba ngàn vào trong thẻ này, đó là phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt của em."
Động tác khựng lại: "Ba ngàn á?"
Người đàn ông nhướng mày.
"Không phải muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt à?"
"Nhóc con, mơ đẹp quá đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/210.html.]
"Hức... Anh bắt nạt em! Nuôi bồ nhí cũng đâu có tí tiền thế này đâu."
Lục Chinh biến sắc: "Em nhắc lại xem?"
Đàm Hi rụt cổ, lẩm bẩm: "Vốn dĩ là như thế mà..."
"Mỗi tháng ba ngàn còn không đủ cho em tiêu cơ à?"
"Không đủ!"
"Vậy em muốn bao nhiêu?" Người đàn ông cầm lấy tay cô, dù bận vẫn ung dung.
"Đương nhiên vô hạn là tốt nhất, he he... Em không yêu cầu cao mà, một cái thẻ hắc kim là được rồi..."
Bốp! Một cái cốc vào trán, Đàm Hi bị đau nên chửi bậy ầm ĩ.
"Em đúng là cái gì cũng dám nói!" Người đàn ông nghiến răng: "Về sau đừng có để anh nghe thấy cái gì mà tình nhân với không tình nhân, nếu không anh sẽ cho em biết tay."
Đàm Hi bẹp miệng.
"Nói trước cho rõ ràng, ba ngàn tệ này là khi em không đánh nhau, không gây sự, ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể nhận được đầy đủ tiền đúng hạn."
"Là như nào?"
"Sai nhỏ trừ 100, sai lớn trừ một nửa, đến khi trừ hết 3000 tệ mới thôi."
Đàm Hi đần mặt ra, lão này đang nói cái quái gì thế?
Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì vậy?
Sau một lúc mới hiểu hết, gào lên ầm ĩ: "Lục Chinh, anh là đồ vô lương tâm... Hu hu... Em có phải con gái của anh đâu, sao anh lại quản thúc em như thế chứ? A!"
"Đương nhiên, em có thể chọn không cần mà."
Ực –
Câm miệng luôn.
Đàm Hi đảo mắt, bỏ đi, con muỗi dù có nhỏ cũng có thịt, còn hơn không có tí nào.
Hít cánh mũi: "Vậy anh nói đi, cái gì là sai nhỏ, cái gì là sai lớn?"
"Hút thuốc, say rượu, trốn học, chửi bậy, mỗi lần trừ 100, đánh nhau, ẩu đả, đêm không về ngủ, khiêu khích người khác phái, mỗi lần trừ một nửa."
Đàm Hi trợn mắt há mồm.
"À, còn có một tình huống nữa, trừ sạch không còn xu nào luôn."
"Tình... tình huống gì?" Nuốt nước bọt.
Người đàn ông duỗi tay chỉ đỉnh đầu mình: "Nơi này xanh ngợp."
Đàm Hi: "..."
"Anh không tin em thế à, sợ em cho anh đội nón xanh hả?" Mày kiếm ngang ngược, toàn là chế nhạo.
Lục Chinh cười hừ lạnh, đôi mắt đen láy tràn ngập sự điên cuồng và khí phách vương giả độc tôn: "Em dám ư?"
Đàm Hi rất muốn nói dám nhưng lời ra tới miệng lại thành – "Sao có thể chứ, he he..."
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ vừa lòng, bàn tay lớn vỗ nhẹ đầu cô: "Ngoan."
Đàm Hi khóc mất, cô có phải chó đâu mà vỗ đầu chứ!
"Hết tiền thì nhớ gọi cho anh."
Mắt sáng lên, lại nghe anh tiếp tục nói: "Có thể ứng trước một nửa của tháng sau."
Một tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tắt ngúm.
Đàm Hi muốn chửi ầm lên, tại sao lại là ứng trước chứ? Chẳng phải nên là "Anh sẽ chuyển thêm vào cho em" hay sao?
"Hức... Lục Chinh, anh thật xấu xa... Sao có thể chỉnh đốn người ta thế chứ... Hu hu..."
Người đàn ông thở dài, bàn tay lớn xoa lên bờ vai gầy của cô: "Anh cũng chỉ muốn tốt cho em."
"Quản rộng quá đấy!" Một nắm đ.ấ.m nện lên ngực, không đau mà lại ngứa.
"Đừng ầm ĩ nữa," nhân tiện cầm chặt lấy: "Vết thương còn chưa khỏi mà đã muốn nhảy nhót rồi, muốn bỏ luôn cái tay này đúng không?"
"Anh có thương em đâu, còn áp bức em..."
"Nói bậy!"
"Vậy anh cho em thẻ hắc kim đi."
"Ngoan nào, đừng bướng nữa. Em cầm nhiều tiền như thế, anh không yên tâm."
"Chỉ vì thế thôi sao?" Hít mũi.
Lục Chinh suy nghĩ một chút: "Phụ nữ có tiền sẽ hư hỏng ngay, đặc biệt là con nhóc mải chơi như em."
Phì –
Nín khóc, bật cười.
"Lời ngụy biện này ở đâu ra thế hả? Rõ ràng là đàn ông các anh có tiền sẽ hư hỏng, phụ nữ bọn em hư hỏng sẽ có tiền!"
Lục Chinh thở dài, thắt đai an toàn lại cho cô.