Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 213
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:40:55
Lượt xem: 10
Đàm Hi thật sự bị anh dọa cho sợ hãi, tránh ra thật xa, cuối cùng còn dùng chân đè lên sáu múi cơ bụng của anh: "Em đầu hàng..."
"Mệt hả?"
"Ừ." Cả người cô đầy mồ hôi, toàn thân nhớp nháp: "Em muốn tắm rửa."
Người đàn ông không nói gì, hiển nhiên là vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.
Đàm Hi muốn khóc tới nơi rồi: "Cậu à, hôm nay tới đây thôi được không? Cả người cháu đều đau mỏi muốn c.h.ế.t rồi..."
Trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Được. Anh bế em đi."
Đàm Hi ngoan ngoãi duỗi tay, đừng nói tự mình đi vào trong phòng tắm, giờ cô còn chẳng xuống nổi giường ấy chứ.
Xả đầy một bồn nước, Lục Chinh đặt cô ngồi vào trong: "Giơ tay lên."
"Oh." Tay trái nâng tay phải lên cao, ngáp một cái, mí mắt cũng sụp xuống.
Lục Chinh đều nhìn thấy hết, nói không đau lòng là giả, anh cố nín nhịn phản ứng của thân thể, hai tay dùng sữa tắm xoa khắp người cô một lần.
Gian khổ lúc này, người ngoài không thể hiểu hết được.
Dù sao, lúc bế cô nhóc này từ trong phòng ra, trên người anh đã đầy mồ hôi, quần áo cũng ướt nhẹp.
Lúc này, Đàm Hi đã ngủ rồi, chép miệng như sắp phun bong bóng vậy.
Lục Chinh đặt cô lên chiếc khăn tắm khô trên giường, bọc lại rồi lau khô một cách kỹ càng, cuối cùng kéo khăn tắm ra, nhét cô vào trong chăn, thuận tay tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Đúng lúc này, cô nàng nào đó đang ngủ sau còn thò cái chân dài ra, lật nghiêng người, để lộ ra cái lưng trắng bóc và nửa bờ m.ô.n.g tròn trịa, chân dài như đôi đũa ngọc sáng lấp lánh dụ người dưới ánh đèn.
Vẻ mặt Lục Chinh thay đổi, quên cả thở.
Đặc biệt là trên làn da trắng nõn vẫn còn những vết đỏ ửng, có cái do véo mà đỏ, lại có cái do mút mà ra, còn cắn rất mạnh trong lúc ý loạn tình mê, tất cả đều là công lao của anh hết.
Loại cảm giác này... Nói như thế nào ấy nhỉ...
Giống như khắc lên dấu hiệu của riêng anh, một dấu hiệu mãi không phai mờ, chỉ muốn giấu mãi ở trong lòng, trừ mình ra thì sẽ chẳng cho ai xem hết.
Con cún này là của anh!
Nghĩ lại cũng đúng, 28 tuổi cũng coi như đã khá cao tuổi rồi, trong hàng ngũ trai tân thì Nhị gia quả thực có thể xếp vào hàng những gốc cải trắng già khọm rồi, đương nhiên, đây là một gốc "cải trắng bằng ngọc" hàng thật giá thật, giá trị được tính bằng kim cương, nhưng lúc nào mắt cũng cao hơn đỉnh làm cho vô số danh viện, quý nữ phải khóc như mưa.
Hiện giờ, cuối cùng cũng đã giao ra lần đầu tiên quý giá của mình rồi.
Nghĩ mà xem, con bò già lăn lộn trên bờ cát hai mươi mấy năm, thình lình thấy một cọng cỏ non như thế này, non tới mức có thể nhai ra nước, có thể không trân trọng như bảo bối được sao?
Người đàn ông bề ngoài không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
Vẻ mặt... nhẫn nhịn hết sức đau khổ. Nhưng mà, đau cũng vẫn thấy sướng.
"Ưm..." Cô nàng nào đó đang bày ra tư thế ngủ cực kỳ không nhã nhặn kia khẽ rên một tiếng, lại rúc vào chăn như một con giun, tiếp tục mộng đẹp.
Lục Chinh cắn răng, nhặt lên cái khăn tắm bị cô đá xuống đất, quấn quanh người, thở dài rồi đi vào trong phòng tắm.
"Ngày mai sẽ lại xử lí em..."
Rất nhanh, lại có tiếng nước truyền ra, nhưng không có hơi nước bốc lên.
Ừm, nước lạnh mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/213.html.]
Tỉnh lại trong lòng một người đàn ông sẽ có cảm giác gì?
Trước khi gặp Lục Chinh, Đàm Hi cảm thấy chỉ có thể dùng một từ để mô tả – Thối!
Đời trước, cô đi cả đêm với đám bạn xấu, thường xuyên uống rượu và say xỉn, chuyện tùy tiện mượn ai đó làm gối đầu là chuyện như cơm bữa.
Một đám ma men ngủ cùng nhau trong một căn phòng đóng kín cửa, nằm lung tung khắp trên giường dưới đất, mày gối lên chân tao, tao gối lên vai nó, thấy thơm mới là lạ.
Dù sao, lần nào cô cũng nôn một trận, sau đó xách túi chạy lấy người.
Văn hóa ở nước ngoài rất thoáng, đi qua đêm không về nhà ngủ là chuyện quá bình thường. Sau khi về nước, có công ty, sau đó lại chìm vào trong sóng gió rửa tiền, quan trọng nhất là tuổi cũng lớn rồi, những ngày trẻ trâu điên cuồng trước kia đã như mấy bài hát cũ trên radio, ngoại trừ tưởng nhớ ra thì thật sự không thể nào mở miệng hát lại được cả.
Vì thế, trong nháy mắt, khi vừa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt ngủ say của người đàn ông, Đàm Hi có cảm giác dường như đã sống qua một đời.
Mà cái ôm này không mang theo mùi ghê tởm sau khi say rượu mà là mùi sữa tắm trà xanh thơm mát.
Đàm Hi bị anh ôm chặt trong lòng, một tay đặt sau lưng cô, một tay giữ chặt lấy eo thon, hai chân quấn vào nhau, cô bé nhỏ nằm trong n.g.ự.c anh giống như một viên ngọc trai nằm giữa thịt trai vậy, được hơi thở nam tính của anh bao phủ khắp người.
Ngón tay giơ lên vẽ từng đường nét gương mặt của anh trong không khí, lông mi dày rậm, mũi cao và thẳng, khi ngủ, khóe miệng mím chặt để lộ ra một đường cong vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, không ra oai mà vẫn mạnh mẽ.
Thật là đẹp...
Không phải cái khí chất lưu manh như Ân Hoán, cũng không dịu dàng như Cố Hoài Sâm, từ khóe mắt tới đuôi lông mày của anh đều mang theo vẻ hà khắc, giống như được đổ từ bê tông cốt thép vậy.
Đàm Hi cũng không hiểu tại sao, rõ ràng đàn ông trong thiên hạ nhiều như thế, vậy mà cô lại yêu sâu sắc loại hình như thế này?
Tình yêu, chưa bao giờ cần có lý do.
Cô tùy tiện biện giải cho chính mình như vậy, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Ít nhất, đời trước, cô chưa từng thể nghiệm qua cảm giác kỳ diệu này bao giờ, ngay cả với người kia cũng chưa từng có...
Cam tâm tình nguyện tắm rửa sạch sẽ và dâng lên tận miệng cho anh, xin hỏi trên đời này có "Đường Tăng" nào chủ động được như cô không?
Hì hì, từ hôm nay trở đi, người đàn ông này là của cô...
"Dậy rồi?" Eo bị đè nặng, Đàm Hi hít sâu một hơi lạnh.
Rõ ràng anh vẫn nhắm mắt nhưng giọng lại hoàn toàn không có một chút khàn khàn nào, rõ ràng không phải vừa mới dậy.
Đàm Hi rụt tay lại, lại rúc vào trong chăn: "Đồ xấu xa! Còn giả vờ ngủ nữa!"
"Tinh thần không tồi nhỉ?" Mắt đen càng tối hơn.
Cô nàng Đàm lập tức cảm thấy không ổn, khi bị người đàn ông xoay người đè xuống, dự cảm liền trở thành sự thật.
"Anh... Ưm..."
Cầm vũ khí ra trận, lại thêm một hồi đao quang kiếm ảnh.
Giằng co rất lâu, qua hai trận, tia nắng ban mai đã rời xa, chỉ còn lại ánh mặt trời cuối hè gay gắt hắt qua khung cửa sổ, Đàm Hi mệt đến kiệt sức, tinh lực mãi mới hồi được một chút lại bị ép khô luôn rồi.
Cả người đầm đìa mồ hôi như vừa được vớt từ trong nước ra, lườm nguýt người đàn ông xong việc liền ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc đầy vui vẻ rạo rực, tức đến mức cả người run lên.
"Anh muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em mới cam tâm đúng không?" Yếu ớt, nũng nịu, ngay cả vẻ tức giận cũng như đang cào nhẹ lên trái tim của người đàn ông.
Đáng chết! Anh lại có phản ứng nữa rồi!
Đàm Hi mắng anh già mà còn không biết xấu hổ, anh cũng chẳng thèm để bụng, vẫn cứ bày ra bộ dạng thỏa mãn.
"Anh làm em đau..." Giọng nói nặng nề và hơi u oán.
Lục Chinh nhíu mày, nghĩ cô cũng là lần đầu tiên thì thấy hơi hối hận, cố đè xuống phản ứng của cơ thể, mặt căng ra cực kỳ nghiêm trang –