Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 214
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:41:10
Lượt xem: 14
"Để anh nhìn xem."
Đàm Hi liền đạp ngay cho anh một cái, vừa vặn đá trúng ngực, người đàn ông rên lên một tiếng nhưng cũng không giận.
Cô vốn đang hơi sợ, thấy thế liền lập tức đắc ý, càng thêm càn rỡ hơn.
"Đau cổ."
Lục Chinh giơ tay xoa bóp giúp cô.
"A... Mạnh quá!"
Nghe thế liền giảm bớt lực một chút.
"Đau cả eo..."
Một cái tay khác lại giúp cô mát xa phần eo.
Không cần nghi ngờ, Lục Chinh vẫn là Lục Chinh, có điều người đàn ông được thỏa mãn rồi thì cũng dễ nói chuyện hơn, anh cũng chẳng ngoại lệ.
Ai bảo cái cọng cỏ non này cứ khơi gợi sự thèm ăn của anh lên làm gì chứ?
Cũng không thể gặm một phát hết sạch được, nhai kỹ nuốt chậm mới là kế sách lâu dài.
Đàm Hi híp mắt hưởng thụ rất thoải mái, than thở một câu: "Lão Lục, bạn gái cũ của anh là ai?"
Trong lòng lộp cộp, người đàn ông ngẩn ra: "Ý em là sao?"
"Hả? Đừng nói với em là anh chưa từng có bạn gái nhé?"
"Ừ."
"Cái gì?" Đàm Hi trừng mắt, muốn ngồi dậy nhưng lại bị tay anh đè xuống: "Thật sự không có à?"
Anh gật đầu, mắt đen sâu thẳm: "Tại sao lại lại hỏi thế?"
Đàm Hi trùm chăn lên đầu, chui vào trong, xem khắp trên dưới cả thân thể của người nào đó đang trần truồng, đặc biệt còn nhìn chỗ nào đó thêm mấy lần.
Sắc mặt Lục Chinh lập tức đen sì.
"Em làm cái gì thế hả?" Tay thò vào, kéo cô ra: "Ngoan ngoãn ngay cho anh!"
Ừng ực, nuốt nước bọt.
Cô nàng Đàm chớp mắt: "Thế... Anh là lần đầu tiên à?"
Hầu kết lại bắt đầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt người đàn ông hơi lảng tránh. Hai mươi tám tuổi đầu mà vẫn còn là trai tân, cũng có phải chuyện vẻ vang gì đâu cơ chứ.
"Không phải chứ... Sao việc này có thể tốt như thế..."
Nghe câu này, cả thể xác và tinh thần Lục Chinh đều thấy sướng. Đàn ông mà, ai mà chẳng muốn được nghe lời khen mình mạnh mẽ, đặc biệt là trong chuyện đó...
"Thành thật khai đi, có phải anh nói dối không?" Đàm Hi nhe răng, trừng mắt hung dữ với anh.
Khẽ hừ đầy khinh thường, bộc lộ ra ngoài hết sự kiêu căng: Sao có thể chứ?
"Nhưng chẳng phải lần đầu tiên ai cũng sẽ sợ hãi đến nằm bò ra sao? Nghe nói còn không nhịn được mấy giây..."
Sắc mặt Lục Chinh sầm xuống: "Lại đọc cái linh tinh vớ vẩn gì thế!"
"Sách giáo khoa giáo dục giới tính."
Lục Chinh: "..."
Về vấn đề này, Đàm Hi không ngừng căn vặn nhưng trước sau vẫn không có được đáp án như mong muốn, cuối cùng cô quy kết thành – tư chất trời cho.
Người đàn ông vui vẻ, đè cô xuống mát xa một hồi, vừa véo vừa hôn.
Đàm Hi không chống đỡ nổi, lật chăn nhảy xuống giường chạy trối chết.
Trong phòng tắm.
Đứng trước tấm gương lớn, nhìn cổ, trước ngực, sau lưng, bên sườn eo, toàn thân một mảnh không xanh thì tím, Đàm Hi thực sự muốn chửi ầm lên.
Ai bảo đàn ông "khai trai" mạnh như hổ chứ?
Quá con mẹ nó đúng rồi!
Đáng thương cho cô, một thân da thịt non mềm, giờ chạm khẽ vào đâu cũng thấy đau!
Rầm rầm –
"Em còn định ở trong đó bao lâu nữa hả?"
"Cút ngay!"
"Hi Hi..."
"Gọi bà đây cũng vô dụng thôi!" Cô hướng ra phía cửa gào to, người ngợm thế này làm sao ra ngoài được đây?
"Đếm đến ba, em mà còn không ra anh sẽ vào đấy. Một, hai..."
"Khốn kiếp!" Ngoan ngoãn mở cửa ra.
Người đàn ông đứng dựa bên cửa, đã thay một bộ quần áo ngủ khác, bộ dáng hình như vừa mới tắm xong, khóe môi vẫn còn vương nụ cười nhẹ.
"Em đói rồi."
"Vú Trương đã chuẩn bị cơm xong rồi." Là cơm trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/214.html.]
"Ừ... Cái gì cơ? Vú Trương cũng ở đây á?"
"Đi rồi." Đoán là đi lúc hai bọn họ vẫn còn đang lăn lộn trên giường.
Đàm Hi...
Xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!
Lục Chinh đưa một tuýp thuốc mỡ màu trắng cho cô.
"Làm gì hả?"
"Bôi lên người." Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Chỗ bị đau, với cả chỗ đó nữa..."
"Oh." Rầu rĩ nhận lấy, quay đầu, hung tợn cảnh cáo một câu: "Không có lần sau!"
Người đàn ông tỏ vẻ không có ý kiến gì, mặt mày nhướn lên chứng tỏ tâm tình đang rất sảng khoái.
Đàm Hi lê lết ra ngoài phòng ăn với dáng đi quái dị, thấy một bàn đồ ăn như thấy mẹ ruột, chỉ hận không thể bổ nhào lên, ra sức hôn hít.
Khụ khụ... Sau khi vận động với cường độ cao mấy hồi, cô đã đói tới mức da bụng dán vào da lưng rồi.
Lục Chinh nhìn bộ dáng như sói đói vồ mồi của cô thì lắc đầu cười, trong đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
Múc đầy một bát canh, đẩy đến trước mặt cô.
Đàm Hi ghé sát lại ngửi ngửi, rất thơm, lại dùng thìa múc cái ở bên trong lên xem: "Canh hạt dẻ cá lư à?"
"Ừ."
Nhấp hai ngụm: "Ngon quá..."
"Thế thì uống nhiều một chút."
Hạt dẻ tính ôn, tốt cho thận.
Cá lư tính bình, cũng có công hiệu y như thế.
Đây là thành quả của việc sáng sớm nay Lục Chinh bò dậy, ra khỏi phòng ngủ gọi điện cho v.ú Trương chuẩn bị.
Còn có tuýp thuốc mỡ kia nữa, lúc nhóc con này vào toilet xử lý thì anh cũng chuẩn bị xong rồi.
Vì thế, thiên hạ này không có con mèo nào không ăn vụng, đồng dạng cũng không có đàn ông nào thích "ăn chay".
Ngoại trừ thái giám.
Có điều, thái giám lại không phải đàn ông.
Ừm, chỉ có thể coi là một nửa đàn ông mà thôi...
Ăn cơm xong, Đàm Hi lại thấy mệt mỏi, Lục Chinh bảo cô đi ngủ trưa, cô nàng Đàm cố gắng chống chọi nhưng sau khi ngáp dài một cái thì không chịu nổi nữa.
"Em còn phải ra ngoài nữa..."
"Với bộ dạng bây giờ của em á?" Người đàn ông hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng và thiếu đứng đắn của anh liếc nhìn cổ cô rồi lại đảo qua trước ngực.
"Chẳng phải là tại anh hết sao, ra tay nặng như thế..."
Lục Chinh than khẽ, anh rất muốn nói là do cô quá yêu kiều mà thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả đúng là anh vẫn phải chịu phần lớn trách nhiệm cho vụ này, vì thế ngậm miệng không dám cãi nữa.
Kéo người vào phòng ngủ, mắt Đàm Hi lộ ra vẻ cảnh giác.
"Ngồi xuống."
"Oh."
"Kéo quần áo lên."
"..."
"Nhanh lên!"
"Lục Chinh, anh lại phát rồ cái gì thế!" Đàm Hi mắng ầm ĩ, dường như từ tối hôm qua, quyền chủ động đã không còn nằm trên tay cô nữa.
Vì thế, rõ ràng là Ông Trời vẫn rất thiếu công bằng, thể lực của phụ nữ vẫn còn kém đàn ông quá xa.
Đàn ông có thể đè phụ nữ xuống, mà phụ nữ lại chỉ có thể run rẩy giơ móng vuốt lên, ngoại trừ càng làm cho đàn ông thêm hưng phấn, càng tàn sát bừa bãi thì chẳng có tác dụng quái gì.
Nói không nghe, anh liền ra tay luôn, kéo một bên vạt áo lên, thân mình trơn bóng như trứng gà mới bóc vỏ, trắng đến lóa cả mắt.
"Được rồi," Anh cầm tuýp thuốc mỡ, cố gắng đè nén hơi thở hỗn loạn của mình: "Cả ngày toàn suy nghĩ vớ vẩn gì thế không biết, chỉ bôi thuốc thôi mà."
"Tự em cũng có thể..."
"Thế sau lưng thì sao?"
Đàm Hi: "..."
Không còn cách nào khác, cô đành phải nằm xuống giường, đưa tấm lưng tuyết trắng cho người đàn ông, bên trên toàn là dấu tay.
Lục Chinh vừa nhìn, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Tối hôm qua khi anh kiểm tra thì chỉ thấy mấy vết đỏ mà thôi, giờ lại biến thành tím bầm và xanh nữa.
Đàm Hi thấy anh không có động tác tiếp theo thì lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng kéo áo xuống, định ngăn cản tầm nhìn của anh, miệng thì liên tục ồn ào:
"Không cho anh xem!"
Người đàn ông hoàn hồn, nhíu mày: "Sao thế?"